Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 167




Đương nhiên cô ấy biết mấy cánh cửa này không thể ngăn nổi anh.

Mạc Phong khẽ quay đầu trầm giọng nói: “Tôi đi tìm thằng đó tính sổ! Dám hãm hại tôi, tôi sẽ đánh hắn cho tới khi chịu phục thì thôi!”

“Đừng đừng đừng, anh ngồi xuống đi, giờ anh chạy ra là phải gắn lệnh truy nã đấy!”, Tần Lam vội vàng lôi anh lại và nói nhỏ.

Anh cảm thấy hôm nay Tần Lam hơi kỳ lạ.

Với tính khí của cô ấy, nếu mà có người định bỏ chạy thì chẳng phải sẽ tung một đòn khóa tay luôn sao?

Hôm nay cô ấy cứ như biến thành người khác, cảm giác cứ như đang bị dụ dỗ vậy.

“Anh ngồi xuống đây, đương nhiên tôi biết là anh bị oan, hơn nữa Châu Phi cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng đúng là nhà người ta đang nằm hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện thật, tình hình này đang bất lợi cho anh…”, Tần Lam tươi cười yêu kiều nhìn anh.

Mạc Phong chau mày nhếch miệng: “Cô vẫn chưa nói hết phải không?”

“Ấy da, anh cũng thật là, bị anh nhìn thấu mất rồi!”, cô ngượng nghịu nói.

Biểu cảm không được tự nhiên thì một là tìm Mạc Phong nhờ giúp đỡ, hai là tìm anh mượn tiền.

Rõ ràng là khả năng thứ hai rất thấp, dù sao anh cũng là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, nên có thể loại trừ khả năng mượn tiền.

Vậy thì còn lại khả năng duy nhất đó là muốn nhờ anh giúp đỡ!

Nhưng Tần Lam là đội trưởng của đồn cảnh sát, có chuyện gì lại cần tới anh giúp chứ?

“Cô nói nhanh đi, cứ ậm ờ, tôi khó chịu!”, Mạc Phong phất tay cười bất lực.

Không phải Mạc Phong gặp nhiều tình huống như này mà là cô gái ngay từ đầu đã tỏ ra mất tự nhiên, không khiến người khác nghi ngờ mới là lạ.

“Được rồi, tôi cũng không lòng vòng với anh nữa! Gần đây anh có xem thời sự không?”, Tần Lam trở nên tự nhiên hơn, khí thế cũng đã lấy lại như bình thường.

Phải thế chứ, biết rõ nhau thế nào rồi mà.

Mạc Phong khẽ nhướn mày cười hỏi: “Thời sự? Ngày nào chẳng có tin tức, cô nói tin nào?”

“Án mạng giết người gần đây ở Giang Hải! Có một tổ chức đã gây ra mấy vụ rồi, chuyên ra tay với những cô gái trẻ tuổi đi một mình buổi tối, lấy đi toàn bộ cơ quan, giác mạc, gan, thận, thậm chí là tim của bọn họ!”, Tần Lam nói một hơi dài với vẻ nghiêm túc.

Gần đây ở Giang Hải xảy ra mấy vụ liên tiếp, hơn nữa lần nào cũng xảy ra ở khu vực ngoại ô, lực lượng cảnh sát mỏng và ở chỗ không có camera ghi hình.

Phần lớn các thi thể đều ở chung một trạng thái là bị lấy hết nội tạng, hơn nữa đối phương còn có thói quen chặt nhỏ thi thể, mỗi lần phát hiện ra thì đều đã bị chặt nhỏ thành những mảnh rời rạc và vứt mỗi chỗ một ít.

Vụ án này đã được đưa vào cấp độ A, mấy ngày nay Tần Lam ăn không ngon ngủ không yên là vì bận rộn với chuyện này nhưng không có bất kỳ tiến triển gì.

Cách ra tay của đối phương quá cao minh, rõ ràng là người của một tổ chức dày dạn kinh nghiệm. Đến ngay cả dấu vân tay và dấu chân cũng không tìm thấy chứ đừng nói là người.

Anh nhìn Tần Lam với vẻ hoang mang: “Vậy thì sao?”

“Vì vậy tôi định mời anh làm cố vấn hình sự đặc biệt cho đồn cảnh sát! Như vậy đám người Châu Phi sẽ chẳng làm gì được anh, có chuyện gì tôi cũng có thể xử lý được giúp anh, nhưng anh cần giúp tôi phá án!”, Tần Lam khoanh tay cười đểu: “Có phải là rất hời không?”

“Hời cái con khỉ ấy, cày sâu cuốc bẫm thì tôi giúp cô, còn tăng lương thăng chức thì cô nhận, tôi ngu chắc! Hơn nữa tôi chỉ là một bảo vệ quèn, không lợi hại như cô nghĩ đâu!”, Mạc Phong phất tay nói với vẻ bất lực.

Bảo vệ quèn sao?

Con nít nó mới tin, đồ xấu xa!

Nếu chỉ là bảo vệ quèn thì chắc lại cưa được tổng giám đốc? Lại có thể phá vụ án buôn lậu? Rồi vấn đề về đường Nam Hạng mà cảnh sát chật vật mấy tháng không giải quyết được, anh ta lại chỉ cần một câu là xử đẹp sao?

Mấy chuyện đó lấy đại ra một ví dụ cũng có thể thấy không phải là điều mà một bảo vệ bình thường có thể làm được.

Những bí mật của người đàn ông trước mặt thật thâm sâu khó lường!

Nhưng Tần Lam tin rằng anh có năng lực xử lý đâu ra đó vụ án này. Cô đang không biết đi đâu để tìm anh thì gã này tự dưng lại nộp mạng tới.

Đúng là kẻ gây sự có tiếng, lần trước là Trần Lượng, lần này thì là Châu Phi – cậu chủ số một Giang Hải.

“Nếu anh không đồng ý thì đợi họ khởi tố và xét xử thôi! Tội cố ý gây thương tích sẽ bị ngồi tù ít nhất hai năm đấy!”, Tần Lam giơ hai ngón tay ra.

Mạc Phong khẽ hừ giọng: “Tôi sợ quá? Hay là cô tưởng tôi không rành luật pháp? Tự vệ và phòng vệ cũng có chỗ khác nhau đấy, hơn nữa người không chết, cô có tin giờ tôi tới bệnh viện khiến hắn tỉnh lại được ngay không? Cùng lắm là giống như lần trước lấy khẩu cung xong thả tôi ra thôi!”

Nói xong anh đứng lên vươn người khẽ cười: “Hôm nay tôi hơi buồn ngủ, phòng chuẩn bị xong chưa?”

Tần Lam sầm mặt.

Gã này thật chẳng giữ thể diện cho mình gì cả.

Lúc này tại phòng họp của nhà họ Châu.

Châu Phi ngồi xuống ghế sofa rót trà: “Sắp xếp xong cả chưa?”

“Cậu chủ yên tâm, người tôi tìm là một kẻ trong giới võ ngầm tên Hắc Sát. Gã này khi đó chỉ cần một đấm là khiến kẻ khác bị thương nặng, tôi nói với hắn hôm nay chỉ cần trị được gã đó thì cậu Châu sẽ đảm bảo đưa hắn ra! Hắn cuống quýt đồng ý ngay!”, người thanh niên đứng bên cạnh cung kính nói.

Rầm… “Hừ! Thằng nhãi, dám đấu với tao à, tao có hàng trăm cách để khiến mày sống không bằng chết đấy!”

Tại nhà giam bên trong đồn cảnh sát Giang Hải.

Mạc Phong đã quá quen với tình hình bên trong. Tần Lam đi sau anh trầm giọng: “Hay là thế này, hôm nay anh về trước đi, sáng mai tới là được, không ai phát hiện ra đâu!”

“Thôi không cần phiền phức như vậy đâu, tôi ở đây cũng quen rồi!”, anh phất tay cười.

Ăn của người thì phải làm việc thay cho người. Nhận sự chiếu cố của cô ấy rồi sau lúc cô ấy cần giúp đỡ cũng khó từ chối.

Không phải Mạc Phong không giúp mà là anh cảm thấy chuyện này không dễ nhúng tay vào.

Anh vốn còn cả đống rắc rối chưa xử lý hết, thân phận của anh đã bị bại lộ, rất nhiều người đang nhắm vào anh, nếu không khiêm tốn thì e rằng sẽ có thêm một đống phiền phức nữa!

Tần Lam trợn ngược mắt: “Người ta có lòng tốt mà không biết điều, lát nữa vào đừng có mà gây xung đột đấy!”

“Yên tâm đi, tôi đối xử tốt với họ lắm! Sao có thể có xung đột được chứ!”, anh nhướn mày cười đểu.

Lúc này ở bên trong.

Hắc Sát đang nằm hút thuốc trên giường: “Lát nữa có người mới tới, mấy đứa không được nói gì, không được hỏi gì, cứ đập cho tao là được! Có chuyện gì tao chịu!”

“Vâng anh Hắc!”, cả đám đồng loạt lên tiếng.

Tiếng bước chân bên ngoài mỗi lúc một gần.

Nhưng Hắc Sát không hề có ý dập điếu thuốc trong tay.

Két… Cánh cửa được mở ra.

Căn phòng tối mịt khiến mọi người không nhìn rõ người bước vào là ai.

“Tối nay ngoan ngoãn chút đi, đừng gây sự đấy!”,Tần Lam đứng ngoài cửa trầm giọng.

Cạch… Cửa phòng giam lập tức đóng lại, trong phòng tối om không thấy gì, chỉ có ánh đèn mờ nhạt từ ngoài hành lang chiếu vào.