Nhưng Châu Phi vẫn không tin: “Hạc Minh, ông không nói đùa chứ? Sao đây có thể là ‘Trái tim của biển’ được, viên đá đó đã bị chìm dưới đáy biển từ hơn một trăm năm trước rồi. Tôi không tin gã đó có thể vớt được viên bảo bối đó từ biển lên!”
“Cậu Châu, tôi là người có đạo đức nghề nghiệp! Đừng có suy đoán lung tung! Hơn nữa tôi có thể lấy thể diện của mình ra bảo đảm, đây chắc chắn là thật!”, Hạc Minh vỗ ngực tự tin nói.
Ông ta làm nghề giám định đá quý đã gần năm mươi năm, chưa bao giờ nhìn nhầm.
Nhất là khi còn hiếm lắm mới thấy đá quý nên càng không thể nhầm được. Bởi vì bất luận là chế tác hay là chất liệu thì đều vô cùng hiếm, không phải là loại bình thường đâu đâu cũng thấy.
Mạc Phong lấy lại viên đá trong tay Hạc Minh và đi tới bên cạnh Mục Thu Nghi, đích thân anh đeo sợi dây chuyền cho cô: “Anh vốn định đợi sau một tháng nữa mới tặng em nhưng cũng không sao vì sớm muộn gì anh đều tặng, chỉ khi đeo lên người em thì viên đá này mới được coi là vật có giá trị!”
Anh đích thân đeo cho cô. Mục Thu Nghi cúi đầu nhìn viên đá màu xanh lam trên cổ mình: “Viên đá quý quá…điều này…”
“Đồ có đắt thì cũng không bằng sự quan trọng của em trong trái tim anh.
Châu Phi tức tới mức tím mặt, anh ta định làm màu nhưng không ngờ gã này còn có tuyệt chiêu kia!
Đám đông nhìn Mục Thu Nghi bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Trên toàn thế giới này, chỉ có cô sở hữu ‘Trái tim của biển’!
Lần này Mạc Phong làm màu tới nơi tới chốn và giải quyết triệt để mâu thuẫn với Châu Phi khiến anh ta mất mặt trước bao nhiêu người, hơn nữa toàn là nhân vật có tiếng trong xã hội ở Giang Hải.
Tin tức lan truyền cực nhanh, dù gì Châu Phi cũng là cậu chủ của nhà họ Châu, vậy mà bị người ta làm mất mặt thế này thì có khi ngày mai tin này lại được đăng lên cũng nên.
Mọi người trong đại sảnh nghỉ ngơi một lát và cuộc đấu giá chính thức bắt đầu.
Dù sao thì nội dung chính của buổi đấu giá ngày hôm nay chính là việc thầu miếng đất ở Kim Sa Loan.
Đương nhiên Mục Thu Nghi chủ yếu đến để xem cho vui thôi. Cô làm về mảng mỹ phẩm, chẳng cần đất để làm gì.
“Vợ à, vừa rồi thấy anh thể hiện thế nào?”, Mạc Phong cười đểu và quay qua nhìn Mục Thu Nghi.
Cô kiêu căng quay qua hừ một tiếng: “Tàm tạm, miễn cưỡng cho qua! Có điều…hình như đã đắc tội với Châu Phi rồi…”
“Dám có ý đồ với vợ của anh, không đập anh ta đã là nể mặt lắm rồi! Người phụ nữ của anh, cấm ai được để ý, đến nhìn cũng là có tội!”
Phụt… Cuối cùng thì Mục Thu Nghi cũng phải bật cười vì gã này: “Ai là vợ của anh chứ, chúng ta chỉ giả vờ thôi, tôi có thừa nhận bao giờ đâu!”
“Đây chẳng phải là chuyện sớm hay muộn thôi sao?”, Mạc Phong cười he he đầy đê tiện.
“Mặt dày vô đối!”
Mạc Phong và Mục Thu Nghi tìm vị trí ngồi xuống. Dù sao thì mối quan hệ giữa hai người cũng đã có sự thay đổi một cách diệu kỳ.
Ít nhất thì anh gọi hai tiếng bà xã không còn đinh tai nhức óc như trước nữa. Cô gái này giống như một con ếch, anh ngâm bằng nước lạnh thì cô sẽ nổi lên, còn ngâm bằng nước nóng là cô sẽ chạy mất dạng.
Vì vậy anh đành phải dùng nước ấm, từ từ hâm nóng cô lên.
Mục Thu Nghi đưa cho Mạc Phong một tấm biển, anh cười với vẻ hoài nghi: “Đưa cho anh làm gì?’ “Lát nữa cũng phải giả vờ ra giá mà, dù sao thì cũng đang gọi anh một tiếng là ông xã trước mặt mọi người, cho anh cơ hội để thể hiện!”, cô cười để lộ má núm đồng tiền trông xinh đẹp vô cùng.
Thực ra anh biết cô gái đang quan tâm tới lòng tự trọng của anh. Nếu như tất cả mọi chuyện đều do phụ nữ quyết thì chẳng phải Mạc Phong thật sự sẽ trở thành kẻ ăn bám như bọn họ nói sao?
Mạc Phong nhướng mày cười: “Yên tâm đi, chắc chắn sẽ không để em phải mất mặt đâu!”
Mục Thu Nghi không nói thêm gì nữa, hơn nữa thi thoảng còn cúi đầu nhìn ‘Trái tim của biển’ đeo trên cổ mình.
Nhớ lần trước khi hợp tác với người nước ngoài, Mạc Phong chỉ đưa có một chiếc đồng hồ cũ để bọn họ mang về nước làm quà.
Vậy thôi mà cũng khiến cô phát ghen. Không ngờ gã này còn chiêu này nữa, trai thẳng cũng có lúc sáng dạ đấy chứ!
Mạc Phong ngồi xuống nhưng cứ cảm thấy lành lạnh ở phía sau.
Anh quay đầu nhìn thì thấy Châu Phi đang nhìn anh bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ bây giờ Mạc Phong đã bị giết chết một trăm tám mươi lần rồi!
“Này, cậu Châu có muốn ngồi cùng không?”, Mạc Phong ngoắc tay cười đểu.
Châu Phi tức giận đứng bật dậy, một ông già đứng bên cạnh vội vàng nói nhỏ vài câu, anh ta mới từ từ ngồi xuống lại.
Xem ra hôm nay anh ta bị Mạc Phong chọc tức lắm, tới mức thở hổn hển cả.
MC trên sân khấu cầm micro: “Buổi đấu giá xin được chính thức bắt đầu! Những tiếng cổ vũ đâu rồi ạ!”
Cả hội trường bắt đầu sôi lên sùng sục.
Mạc Phong cảm thấy cạn lời, chẳng phải chỉ là đấu giá một miếng đất sao, sao có cảm giác như đang quẩy trong quán bar thế này.
“Tiếp theo chúng ta sẽ bước vào chủ đề chính của ngày hôm nay! Ai cũng biết Kim Sa Loan là nơi kết nối giữa đầu bờ và cảng biển, vì vậy giá khởi điểm hôm nay là tám triệu tệ!”, MC cầm míc hô lên.
Mọi người liên tiếp bắt đầu tăng giá, tăng lên từ năm mươi tới một trăm nghìn tệ, những người ngồi đây về cơ bản đều là người thành đạt, bọn họ có con mắt kinh doanh rất nhanh nhạy, nhìn miếng đất là biết ngay có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận.
Miếng đất này mà vượt qua giá hai mươi triệu tệ thì sẽ lỗ, bởi vì ở đó còn rất nhiều hộ gia đình đang sinh sống, nếu phụ trách thì sẽ phải tốn một khoản tiền lớn để đền bù và di dời và còn phải xây dựng mới.
Nếu thấp hơn hai mươi triệu rồi bán sang tay thì ít nhất còn kiếm được ít chênh lệch.
Đi hết một lượt thì giá thầu vẫn đang treo ở khoảng chín triệu tệ, những người càng có tiền để đầu tư thì lại càng cẩn thận.
“Chúng ta có nên nói gì không, dù sao cũng tới rồi, dù gì cũng phải chứng minh là chúng ta đang ở đây chứ!”, Mục Thu Nghi hỏi Mạc Phong Anh chỉ lắc đầu khẽ cười: “Bày trò ấy mà, để họ chơi với nhau trước đi!”
“Anh có ý gì?”, Mục Thu Nghi nheo mắt khi thấy Mạc Phong nói vậy, cô luôn cảm thấy anh có dự tính riêng của mình.
Sau vài vòng gọi giá.
“Chín triệu rưỡi! Còn có ai ra giá cao hơn! Chín triệu rưỡi lần một, chín triệu rưỡi lần hai! Chín triệu rưỡi…”
“Mười triệu tệ!”, lúc này Mạc Phong giơ bảng khẽ cười.
Tất cả đồng loạt quay người nhìn về phía sau.
Mục Thu Nghi sững sờ, cô không ngờ gã này lại đột nhiên tăng giá.
Nhưng mười triệu tệ mà có thể mua được miếng đất này thì cũng không phải giá quá đắt, có thể dùng để xây dựng nhà máy.
Hiện tại lợi nhuận của tập đoàn khá tốt, sản lượng không đủ đáp ứng nhu cầu.
Nhưng lúc này.
Một giọng nói từ phía sau vọng tới.
“Mười lăm triệu tệ!”
Ầm… Cả hội trường bỗng sôi lên sùng sục.
Một lần tăng thêm năm triệu tệ khiến đám đông phải liếc nhìn, và họ thấy người từ từ giơ biển chính là Châu Phi.
“Nãy giờ cậu Châu luôn tỏ ra khiêm tốn, cuối cùng cũng ra tay rồi!”
“Tôi thấy bắt đầu có kịch hay để xem rồi, thằng nhóc kia định khiến cậu Châu mất mặt ngày hôm nay. Chuyện này không đơn giản như vậy đâu!”
“Anh nói xem ai sẽ thắng? Không biết thằng nhóc đó tới từ đâu nhưng người ta có thể mua được ‘Trái tim của biển’ một cách nhàn tênh như vậy thì chắc chắn không phải kẻ thiếu tiền, xem ra tối nay thú vị đây!”