“Quyên góp sao? Chỗ đó cả mấy chục nghìn tệ đó, đều quyên góp hết à?”, Tô Nguyệt kinh ngạc nhìn Mạc Phong nói.
Cô ta chưa bao giờ làm từ thiện, làm việc thiện là tùy vào khả năng của mỗi người.
Một nhân viên bảo vệ với mức lương ba nghìn tệ, vậy mà anh cầm trong tay ba mươi nghìn tệ không hề động lòng, chuẩn bị quyên góp cho hội chữ thập đỏ.
Mạc Phong trong mắt cô ta ngày càng trở nên khó hiểu. Người đàn ông trước mặt cô ta đây tài nghệ đầy mình, tại sao lại cam tâm tình nguyện làm một người bảo vệ?
Nếu như vừa rồi anh ta bỏ mấy chục nghìn tệ này vào túi riêng của mình, Tô Nguyệt cũng sẽ không nói gì cả. Ba chục nghìn tệ này đối với gia đình bình thường mà nói, đó là thu nhập của cả một năm.
Ba mươi nghìn tệ có thể duy trì chi tiêu sinh hoạt của một gia đình trong hai năm, cô ta đột nhiên cảm thấy phẩm hạnh của mình còn không cao quý bằng một nhân viên bảo vệ.
“Tôi không sử dụng của cải bất chính. Số tiền này cũng là của cải của người dân mà họ bóc lột được. Lấy của người dân thì trả lại cho dân, coi như chúng ta đã đóng góp được cho xã hội!”, Mạc Phong nhún vai mỉm cười.
Có lẽ bắt đầu từ hôm nay, Tô Nguyệt đã có một cách nhìn nhận hoàn toàn mới về Mạc Phong.
“Xem ra tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác rồi! Trước đây tôi cứ tưởng rằng anh chỉ là một tên mặt dày, một gã vô liêm sỉ!”, Tô Nguyệt ngồi trong xe mỉm cười nói.
Mạc Phong cũng mở cửa ngồi vào, nhếch mép cười: “Còn tôi bây giờ thì sao?”
“Bây giờ? Một gã vô liêm sỉ có văn hóa!”
Anh không biết rốt cuộc câu này là khen mình hay chê mình nữa.
Tô Dương vừa lái xe vừa đưa một tay ra hiệu: “Anh rể, vừa rồi anh ngầu quá, sau này có thể dạy em kungfu được không?
Không cần quá giỏi, chỉ cần đánh thắng được chị của em là được!”
“Em cứ một câu anh rể hai câu anh rể thế này, đã được sự đồng ý của chị chưa?”, Tô Nguyệt trừng mắt nói với vẻ không lấy làm vui vẻ gì.
Mạc Phong chỉ biết lắc đầu không nói nên lời, đúng là một cặp chị em bát nháo.
Người chị có tính cách sôi nổi, còn em trai thì thuộc loại rất thích ăn đập.
“Không sao, em còn có chị họ Tô San, chị họ Huệ Huệ, chị họ Lam Lam nữa. Kiểu gì cũng phải có người hợp với anh rể chứ.
Cho dù anh ở bên ai thì vẫn là anh rể của em!”, Tô Dương cười với vẻ đầy đắc ý.
Mạc Phong ngồi ở phía sau không khỏi chau mày.
Mẹ kiếp, có thể suy nghĩ đến cảm nhận của anh mày không?
Mạch não của cậu nhóc này khá rõ ràng đấy.
Tô Nguyệt quay đầu cười ngượng ngùng: “Anh đừng để ý nhé, đứa em này của tôi từ nhỏ đã mắc chứng tê liệt, não trái không phát triển đầy đủ, vậy nên nói chuyện hơi bị thần kinh!”
“Này, bà chị! Dù sao em cũng là em ruột của chị, sao chị lại nói em như vậy?”
Nhưng bầu không khí trong xe tốt hơn nhiều khi có cây hài như Tô Dương.
Ít ra cũng không lạnh lẽo!
Mạc Phong không theo họ đến biệt thự nhà họ Tô mà tìm một chỗ ven đường rồi xuống xe.
Anh cũng không muốn Tô Nguyệt biết rằng anh đang sống với Mục Thu Nghi, dù sao thì họ cũng cùng làm trong một công ty, có một số bí mật nên giữ kín.
“Anh rể, có gì gọi điện nhé!”, Tô Dương ló đầu xuống xe cười nói.
Anh bất lực lắc đầu cười khổ: “Được rồi, lần sau có thời gian, anh sẽ dạy cho chú vài chiêu đảm bảo có thể đánh thắng chị gái chú!”
“Anh rể muôn năm…”
Một đứa trẻ chính là một đứa trẻ, không hề có âm mưu trong thế giới người lớn.
Trong xe hơi.
“Chị ơi, gửi cho em số điện thoại của anh ấy!”, Tô Dương quay đầu cười đểu nói.
Tô Nguyệt giang hai tay: “Không có!”
“Ô hay cái bà chị già này, em có cướp đàn ông của chị đâu. Hơn nữa chị mới là người thân nhất của em, làm sao em có thể giới thiệu anh rể cho người khác được!”
“Nhưng …chị thực sự không có…”
Giờ cô ta mới nhớ ra rằng mình thậm chí còn không có số điện thoại của Mạc Phong.
Hai người đã luôn gặp nhau ở quán bar.
Về nhà, Mạc Phong bước vào bếp với mớ rau trên tay.
Lúc này, trên cầu thang có tiếng kéo giày cao gót.
Lộp…cộp……
“Bà xã, hôm nay anh sẽ làm món cá kho tiêu xắt nhỏ yêu thích của em…”
Mạc Phong đang quay người, chưa kịp nói xong đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Mục Thu Nghi mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, dây vai màu xanh nhạt thấp thoáng, đôi chân xinh đẹp thon thả trắng hơn tuyết lộ ra trong tầm mắt.
Cô hiếm khi để lộ đùi, có lẽ chính Mục Thu Nghi cũng không biết rằng đôi chân của cô lại hoàn hảo đến vậy.
Cô vẫn luôn mặc quần jean hoặc trang phục công sở. Hôm nay chuyện gì xảy ra ở đây vậy?
Ở nhà mà mặc gợi cảm như vậy có phải … đã nghĩ thông rồi? Sẵn sàng dâng hiến thân mình rồi?
Quả nhiên không một người phụ nữ nào có thể chống lại được sức hấp dẫn của mình!
“Anh có rảnh không?”, Mục Thu Nghi ngẩng đầu nhìn Mạc Phong, giọng điệu đều đều.
Anh vội vàng gật đầu: “Có có có, đương nhiên là rảnh rồi, đến phòng anh hay phòng em đây?”
Hừ……
Một ánh sáng sắc lạnh.
Mục Thu Nghi cau mày và nhìn chằm chằm vào Mạc Phong: “Anh nghĩ cái gì đấy? Tôi phải tham gia một cuộc bán đấu giá bây giờ đây, về quyền sử dụng mảnh đất Kim Sa Loan. Hôm nay Thi Vũ đi làm móng tay chưa về, anh đi cùng tôi đi!”
“Là chuyện này à…”, Mạc Phong cúi đầu chán nản thở dài.
“Hình như anh có vẻ rất thất vọng thì phải, chứ anh nghĩ là chuyện gì? Nếu như anh không có thời gian thì thôi, tôi gọi điện cho Jason kêu anh ta đi cùng tôi là được!”
Mạc Phong hơi nhướng mày: “Jason … là ai?”
“Một người trước đây từng theo đuổi tôi, gần đây anh ta đã mua một chiếc Lincoln đời mới và vẫn muốn rủ tôi hóng gió. Nếu tôi gọi điện để rủ anh ta, chắc là anh ta sẽ rất vui vẻ đi cùng tôi!”,Mục Thu Nghi nhún vai cười khúc khích.
Để tình địch tháp tùng vợ mình đi đấu giá, thế làm sao mà được chứ?
Mạc Phong khẽ ho một tiếng: “Đi! Đương nhiên phải đi! Nhưng… anh xuất hiện ở đó với tư cách gì đây? Bảo vệ à?”
“Chồng tôi!”, Mục Thu Nghi thẳng thừng nói.
Lời này khiến anh suýt chút nữa kích động nhảy dựng lên.
Cuối cùng cũng thừa nhận anh là chồng của cô, xem ra nỗ lực cũng không vô ích!
Nhưng chính vào lúc Mạc Phong đang thầm phấn khích thì Mục Thu Nghi quay đầu lại với vẻ lạnh băng: “Chỉ là vì công việc cần phải như thế thôi, anh tưởng dễ lắm à?”
“Không phải chỉ làm làm chồng của em thôi sao, có gì khó đâu?”, anh giang tay cười đắc ý.
Hôm nay sẽ có nhiều nhân vật nổi tiếng ở Giang Hải đến tham dự buổi đấu giá này, cũng có người thuộc dạng ông to bà lớn sẽ đến, quan trọng hơn là một số cậu ấm giàu có đang theo đuổi Mục Thu Nghi cũng sẽ lao vào.
Nếu như giang hồ đồn thổi người đẹp số một Giang Hải có chồng, chắc rằng đám người này cũng sẽ biết khó mà lui.
Cô đang lấy anh ra để đỡ đạn cho mình, không ngờ anh lại cười sung sướng như vậy.
Mục Thu Nghi cúi đầu khẽ nói: “Vậy anh đi thay quần áo rồi mình đi luôn! Cơm tối bên đó sẽ chuẩn bị!”
“Xong ngay!”
Mạc Phong đáp và lập tức vào phòng, vài phút sau cánh cửa lại mở ra.
Nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô lại xoắn vào nhau, lông mày khẽ cau lại.