Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 156




Đúng vậy, người ta đầu cần phải nói dối làm gì.

Hơn nữa xem bói cũng phải trả tiền xem, chứ đâu có làm không công, trên đời này có ai lại chê tiền?

Cô cũng không cố chấp nữa mà quay người chầm chậm rời đi. Cô bước từng bước trên đường, trong đầu không khỏi dấy lên hình ảnh Mạc Phong hút thuốc hôm qua.

Có lẽ vận mệnh đã định đoạt như vậy rồi.

Mạc Phong rời khỏi khách sạn Hoành Nghiệp.

Anh định về nhà đi ngâm thuốc thêm một lần nữa, sau khi ngâm mình trong đống thuốc quý vào ngày hôm qua thì thể lực của anh đã hồi phục được ba phần rồi.

Nếu ngâm thêm một lần nữa, tĩnh dưỡng thêm thì sẽ dần hồi phục hoàn toàn.

Hơn nữa anh định mua thêm ít đồ bổ về dùng. Nên sau khi đi dạo vài vòng trong công viên thì anh định đi về.

“Này…nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước nhé, về nhà vẫn còn chút chuyện!”, anh gãi đầu cười khổ.

Đôi mắt Tô Nguyệt ánh lên vẻ thất vọng. Cô ta cúi đầu: “Anh không muốn ở lại cùng tôi thêm chút nữa sao?”

“Không không không, đương nhiên là không phải, ở cạnh người đẹp ai chẳng muốn nhưng chúng ta cũng ở công viên được một lúc lâu rồi, tôi muốn về nghỉ ngơi!”, Mạc Phong vội vàng giải thích.

Ở cạnh Tô Nguyệt cũng khá thú vị, nhưng anh chuồn ra ngoài đã lâu như vậy, tối mà không về thì chẳng phải sẽ khiến bà xã cảm thấy một mình cô đơn ở nhà sao?

Khi bọn họ rời khỏi công viên, Mạc Phong định bắt xe tiễn cô ta về và mình cũng về nên anh đặt xe trên mạng.

Hai người đứng bên đường đợi với vẻ lúng túng.

Bỗng từ xa có tiếng xe vọng tới.

Mạc Phong ngạc nhiên vì đó là một chiếc Porsche có giá hơn một triệu tệ.

Xe đắt như này mà đi chạy khách sao? Nói cách khác là chạy xe xịn thế này mà làm nghề chở khách à?

Anh cũng không ngần ngại ngồi lên và cười nói với tài xế: “Tới đường Tĩnh Viên!”

“Chị…đây là anh rể à?”, Lúc này tài xế lái xe quay đầu lại cười đểu.

Hả?

Anh rể sao?

Mạc Phong đần mặt.

Lái xe là một thanh niên trẻ măng, trông khôi ngô tuấn tú, nhìn có nét giống Tô Nguyệt.

“Hai người quen nhau à? Không phải là gọi xe thuê sao?”, Mạc Phong ngớ người.

Lúc này điện thoại của anh đổ chuông, người gọi đến mới chính là bên hãng chạy thuê.

Hóa ra khi Mạc Phong đặt xe thì Tô Nguyệt đã nhắn tin cho cậu này.

“Không phải, là đồng nghiệp thôi!”, Tô Nguyệt điềm đạm nói và lại quay về bộ dạng lạnh lùng của mình.

Thế nhưng thanh niên lái xe lại ngoác miệng nói với vẻ ngại ngùng: “Sao em thấy không giống, trước đây chị ghét có đàn ông ngồi cùng lắm mà. Rõ ràng ghế phụ không có ai ngồi, vậy mà chị lại chịu ngồi đằng sau với anh ấy, chị! Chị đang yêu hả? Cũng đâu phải đang đi học, có phải yêu sớm đâu mà sợ?”

“Tô Dương! Em im cho chị! Có tin chị quẳng em xuống sông nếu còn nói linh tinh không?”

Cậu bé lập tức im bặt và cười he he khi nhìn qua gương chiếu hậu: “Anh rể xem chị ấy kìa, chị ấy dám vứt em xuống sông thật đấy, lần trước đã làm vậy với em một lần rồi, em bơi mãi mới vào được tới bờ!”

Mạc Phong khẽ co giật khóe miệng: “Chú có người chị tốt thật đấy!”

Có thể khẳng định đây chính là chị gái ruột!

“Ngậm miệng! Lái xe hẳn hoi đi!”, Tô Nguyệt trừng mắt tỏ ra tức giận với cậu ta.

Tô Dương ấm ức cúi đầu, xem ra bình thường chắc bị bà chị này ngược đãi khiếp lắm.

Khi Mạc Phong dựa vào cửa sổ định chợp mắt thì thấy ba chiếc Audi chạy thành một hàng phía sau qua kính chiếu hậu.

“Ba chiếc xe phía sau bám theo chúng ta bao nhiêu lâu rồi!”, anh chau mày nói.

Hình như Tô Nguyệt cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn bèn lập tức quay lại nhìn. Quả nhiên là ba chiếc Audi A4L đang chạy dàn hàng ngay sau chiếc Porsche của cô.

“Hình như chạy theo chúng ta cũng được mấy phút rồi, từ lúc em đón chị thì hình như đã bám theo rồi, sao thế? Có gì không ổn sao”, Tô Dương nói với vẻ nghi ngờ.

Dù sao cậu ta còn trẻ, có lẽ mới vừa thành niên nên không hiểu hết chuyện trong giới giang hồ.

Mạc Phong đẩy vai Tô Dương, trầm giọng nói: “Đừng giảm tốc độ, đạp ga hết cỡ đi!”

“Nhưng…thầy nói lái xe an toàn là trên hết, không được đua xe trong bất kỳ trường hợp nào!”, Tô Dương vừa nói vừa lắc đầu.

Hai người phía sau nhìn nhau.

Tô Nguyệt cảm thấy cạn lời: “Giờ anh biết vì sao tôi muốn đánh nó rồi phải không?”

“Em trai cô học lái xe trên núi à? Đến đạo sĩ cũng không tối dạ như chú, mau lái nhanh qua những khu vực ít người!”, Mạc Phong lại ấn cậu ta thêm cái nữa.

Tính năng của Porsche mạnh hơn Audi A4L, chân ga vừa đạp là cả chiếc xe liền lao đi như một mũi tên.

Đạp ga hết cỡ, tốc độ đạt tới 150km/giờ Chiếc xe phóng tơi ngã tư phía Bắc ngoài thành phố.

Mạc Phong lại đẩy vai Tô Dương, kêu cậu ta dừng ngang xe.

“Như thế này à?”

Tô Dương đạp ga một nửa rồi lập tức phanh lại.

Két… Cả chiếc xe phanh két lại, đỗ xoay ngang ngay giữa đường.

“Anh chỉ cho chú tám mươi hai điểm cho thao tác này, phần còn lại để cho cảnh sát giao thông đánh giá nhé!”, Mạc Phong cười đểu.

Tô Nguyệt trợn mắt tức giận nói: “Anh còn nói được à, vừa rồi không phải là anh bắt nó tăng tốc sao, bằng lái đúng là lấy để làm cảnh!”

Lúc này, ba chiếc Audi A4L cũng gấp rút đuổi sát nút.

Mạc Phong thấy bọn chúng đuổi kịp bèn cười lạnh lùng: “Đường lên thiên đường không đi lại cứ muốn chui xuống địa ngục à!

Hai người ở trên xe đợi, tôi đi xử lý!”

Nói xong anh mở cửa bước xuống, Tô Nguyệt trợn mắt nhìn Tô Dương: “Em ở trên xe, chị lo một mình gã này không ứng phó nổi nên đi giúp đây!”

“Ấy, hai người đều xuống, vậy thì em cũng…”

Tô Dương chưa nói xong thì đã bị dọa hết hồn bởi ánh mắt lạnh như băng của Tô Nguyệt, cậu ta vội vàng nói: “Vậy em ở trong xe đợi hai người vậy!”

Cũng hết cách, đánh không lại nên đành phải giả bộ ngây ngô vô số tội để sống sót qua ngày.

Mạc Phong đứng giữa đường hút thuốc, nhưng vừa rít được một hơi thì một cánh ta đã vươn ra giựt thuốc của anh vứt xuống đất.

“Hút thuốc có hại cho sức khỏe, hút ít đi!”, Tô Nguyệt dí mẩu thuốc bằng giày cao gót.

“Tôi…”

Lại là câu nói khiến Tô Nguyệt định nói tiếp nhưng phải nuốt lời vào trong: “đúng là làm ơn mắc oán, hừ!”