*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng Vương Bưu hai tay chống nạnh, đôi mắt to trợn trừng: "Tôi nói cho ông biết, công ty quy định trong thời gian làm việc không cho phép người lạ vào trong. Ông có nói với tổng giám đốc thì cũng thế thôi!”
"Mày…mày cứ chờ đấy! Tao sẽ gọi con gái tao xuống đây, ngày mai cho mày cút luôn!”, người đàn ông trung niên mặc áo hoa giận dữ hét lên.
Sau đó, ông ta đi đến một góc bên cạnh với một chiếc điện thoại, nhưng dường như người bên kia không trả lời, ông ta liên tục gọi vài cuộc.
Mạc Phong nằm trên bàn làm việc của bộ phận bảo vệ, nhìn Vương Bưu đang đi ngang qua, cạn lời: “Chú ngăn người ta lại làm gì? Quy định có người đặt ra thì có người phá bỏ, hơn nữa sắp tan làm rồi, hà tất phải rước thêm chuyện?”
“Không phải như anh Mạc nghĩ đâu. Anh có biết người đó là ai không?”, Vương Bưu chỉ vào người đàn ông trung niên ở giữa trời nắng chang chang nói.
Anh khẽ lắc đầu: "Sao vậy, có lai lịch gì sao? Có lai lịch thì chú càng nên cho người ta vào chứ, cẩn thận bị sa thải thì anh không bảo vệ được chú đâu!”
"Nếu ông ta thực sự vào để làm chuyện chính đáng thì đương nhiên em sẽ không ngăn cản. Nhưng ông chú này đến để gây chuyện, đó là bố của giám đốc An! Ông ta là một con bạc, một tháng đến đây mấy lần, chắc là lại hết tiền rồi mới đến tìm giám đốc An vòi tiền đó! Người đẹp An đi làm cũng đã không dễ dàng gì rồi, sao lại còn dính phải người bố như vậy cơ chứ?”
An Nhiên tuy là giám đốc hành chính, lương tháng cũng chưa tới hai mươi nghìn tệ, sau khi trừ thuế cũng không còn nhiều, nhiều nhất cũng chỉ bằng một người làm công ăn lương cao cấp thôi.
Nếu sống một mình thì một tháng hơn mười nghìn tệ cũng gọi là thoải mái.
Nhưng nếu có một ông bố thông thạo ăn uống, ham vui như vậy, mà bản thân lại không kiếm được tiền, cứ dựa dẫm vào An Nhiên. Hết tiền lại tìm cô ta vòi tiền, không cho thì lại đi mượn. Xong cứ thi thoảng lại có chủ nợ đến công ty tìm An Nhiên bắt trả nợ.
Thì vốn là một người làm công ăn lương cao cấp, nhưng An Nhiên lại phải sống cuộc sống còn không được tự do tự tại như một nhân viên bảo vệ.
Đây cũng là một trong những lý do vì sao mặc dù nhiều người thích cô gái xinh đẹp dịu dàng này nhưng An Nhiên vẫn còn độc thân. Trong nhà có một của nợ như thế nên nhiều người cũng biết khó mà lui, cứ nhìn từ xa mà không có ai dám thực sự chính thức theo đuổi.
Mạc Phong không khỏi nhíu mày khi nghe thấy như vậy. Anh cũng đã từng tiếp xúc với An Nhiên, cô gái này rất đơn thuần, không có mưu mô, hơn nữa còn thiếu chủ kiến.
Lấy được người vợ như thế này thì còn đòi hỏi gì hơn nữa!
Sao cô ta lại dính phải người bố như vậy. Bố mẹ người ta thì đều muốn gắng hết sức để giúp con cái mình giảm bớt đi gánh nặng. Bố của An Nhiên thì nghĩ đủ mọi cách để tăng thêm gánh nặng cho cô.
Đây chính là đang rút dần rút mòn xương tủy của con gái mình mà!
Lúc này ở trong một góc bên ngoài công ty.
"Alo? Con ranh chết tiệt đang làm cái gì vậy hả? Sao không nghe điện thoại của tao? Cuộc họp gì mà lại quan trọng hơn cuộc gọi của bố mình được? Đừng có nói lôi thôi với tao, giờ ông đang thiếu tiền, mau mang tiền xuống cho tao, tao đợi mày ở dưới tầng. Vừa rồi có tên bảo vệ chết tiệt không cho tao vào trong, lát về mày sa thải nó đi. Dù sao mày cũng là giám đốc, bố mình bị người ta xem thường, mày có thể không thay bố mày giải tỏa cơn uất hận này hay sao?”, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa cầm điện thoại mắng chửi mà nước bọt bắn tung tóe.
Con gái mình mà cũng chửi không tiếc lời, không nói đạo lý gì cả!
Một lúc sau, An Nhiên vội vàng từ trên tầng chạy xuống, có lẽ là do chạy vội quá, chân phải hình như bị trật khớp, phải đi cà nhắc.
Nhìn thấy người đàn ông trung niên đứng dưới ánh mặt trời, An Nhiên vẻ mặt chán nản nhưng đành phải đi ra: "Không phải tôi đã nói với ông rồi sao? Đừng thường xuyên đến công ty tìm tôi, đây là nơi tôi làm việc, không phải nơi để nói chuyện gia đình! Nếu như tôi bị mất công việc này thì ông cũng chỉ có nước hít không khí mà sống thôi!”
"Con nhóc chết tiệt này, nuôi mày bao năm mà như công cốc thế này. Nếu như tao gọi được cho mày thì tao lại phải đến công ty tìm mày sao? Ngay cả bảo vệ cũng ức hiếp tao, mày xem cái bộ dạng không có tiền đồ gì của mày đi!”, người đàn ông trung niên cáu kỉnh nói.
An Nhiên nhìn xung quanh thấy không có ai nhìn, liền lập tức kéo bố mình vào một góc, nói những chuyện này ở cổng công ty nếu bị nhân viên nghe thấy chẳng phải là sẽ đồn ầm lên sao.
"Ông đến tìm tôi làm gì?”
Bốp......
Người đàn ông trung niên tát An Nhiên một cái: “Mẹ nhà mày, còn có thể tìm mày làm gì nữa, đương nhiên là lấy tiền rồi. Giờ còn học được trò không nghe điện thoại của tao nữa phải không? Giỏi rồi phải không?”
Cái tát này để lại dấu tay đỏ bừng trên mặt An Nhiên.
"Không phải tuần trước tôi mới đưa cho ông hai mươi nghìn tệ hay sao? Sao lại đến tìm tôi đòi tiền nữa vậy? Một tháng lương của tôi còn không được hai mươi nghìn tệ, giờ trong người không còn đồng nào mà vẫn phải trả nợ thay cho ông, ông còn muốn tôi phải thế nào nữa đây?”, An Nhiên bưng mặt khóc rưng rức nói.
Trong vòng một tháng, An Quốc Giang, cũng chính là bố của An Nhiên đã đến tìm An Nhiên đòi hơn sáu mươi nghìn tệ rồi.
Mỗi lần không đưa tiền cho ông ta thì ông ta lại mặt dày đòi sống đòi chết, số tiền lần trước An Nhiên phải quẹt thẻ tín dụng và phải mượn thêm tổng giám đốc mới trả nợ thay cho ông ta được.
Không ngờ mới được khoảng một tuần mà lại hết tiền rồi.
"Tao đâu có cách gì chứ, tại tao đen đủi quá! Vốn dĩ muốn gỡ gạc, ai ngờ cuối cùng lại thua. Mày đừng nói nhảm nữa, mau đưa cho tao hai mươi nghìn tệ, chiều nay tao còn hẹn với người ra đến bên Nam Giang tắm nữa kia!”, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi hoa nói với vẻ không lấy làm vui vẻ gì.
Trông ra thì ông ta là người đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi, trên người cũng toàn là hàng hiệu. Ngược lại, đồ trên người An Nhiên chỉ toàn là hàng giá rẻ mua trên Shopee.
Đường đường là giám đốc một công ty niêm yết trên thị trường, kẹt đến mức trên người không còn một đồng cũng đã đành, ngay cả bộ quần áo đàng hoàng cũng không có.
Ông ta đã đào mỏ con gái mình hai mươi năm, chưa bao giờ dứt!
An Nhiên khóc thút thít nói: "Tiền nhà, tiền điện nước bây giờ tôi còn không trả nổi, làm gì có tiền mà đưa cho ông!”
"Không có tiền? Tao thấy mày đem tiền đi nuôi trai thì đúng hơn. Khốn kiếp, sao tao lại sinh ra đứa con gái vô lương tâm như mày chứ? Bố mình cũng không thèm quan tâm, lại còn đem tiền đi cho đứa khác nó tiêu. Không có tiền thì đi ra ngoài tiếp khách cho tao, nhân lúc còn trẻ kiếm ít tiền cho tao hưởng thụ, cũng coi như đền đáp công ơn tao nuôi mày bao nhiêu năm. Hay là tao giới thiệu cho mày chỗ này, chúng ta có thể chia đôi!”, An Quốc Giang cười bỉ ổi nói.
Bốp…
Vừa dứt lời, khuôn mặt của An Quốc Giang liền đau rát.
Nhưng không phải An Nhiên đánh ông ta, mà là…Mạc Phong!