Bấy giờ trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất của khách sạn Hilton.
Người đàn bà trung niên kia một tay cầm cái nĩa đầy máu, một tay cầm điện thoại của Dương Thái Nhi.
Hai vệ sĩ đã bê bết máu nằm dưới đất, không quá một phút đã bị Góa phụ đen hạ gục.
Lúc này, điện thoại của Dương Thái Nhi lại đổ chuông. “Ôi chao, thằng bồ nhỏ của mày lại gọi tới rồi này, muốn tạo bắt máy giúp mày không?”, người đàn bà kia cười gian ác, nhìn cô ta nói tiếp: “Không ngờ cô cả nhà họ Dương cũng phóng khoảng dữ. Vừa quyến rũ cậu chủ nhà họ Tưởng, vừa nuôi trai bao bên ngoài, đời sống riêng của nữ thần quốc dân đặc sắc ghê!”
Dương Thái Nhi tức giận nói: “Liên quan gì đến bà, rất cuộc bà muốn sao?” “Muốn sao? Đương nhiên là muốn lấy mày ra để đàm phản với nhà họ Dương rồi, mày là hạt ngọc quý của ông cụ Dương mà. So với mấy thằng anh vô dụng của mày thì mày có giá trị lợi dụng lớn hơn nhiều!”, người đàn bà kia cười hạ hå.
Nhìn chiếc điện thoại reo không ngừng, người đàn bà đứng tuổi nhấn nút bắt máy. Điều này khiến Dương Thái Nhi vừa mừng vừa lo! “Alo? Cô đang ở đâu đấy?”, Mạc Phong khẽ hỏi qua điện thoại, giọng điệu khá hoảng hốt.
Góa phụ đen liếc Dương Thái Nhi một cái rồi cười khẩy: “Yên tâm, bây giờ cô ta rất an toàn. Nhưng ngày mai khi mặt trời lên, tao không đảm bảo được cô ta có còn mạng hay không!”
Nghe giọng nói the thé này, da đầu Mạc Phong tê rần. Bà ta mà đứng trước mặt Mạc Phong thì đã ốm đòn rồi, khó nghe chết đi được, hệt như Diêm Vương đang bóp cổ bà ta vậy. “Bà là ai? Có biết động vào cô ấy sẽ có kết cục thế nào không? Nhà họ Dương ở Yến Kinh sẽ không tha cho bà đâu!”, Mạc Phong tức giận quát.
Giọng nói the thẻ của Góa phụ đen lại vang lên: “Thế nào? Nghe giọng của mày thì chắc quan tâm cô ta lắm nhỉ? Thế cô ta có nói cho mày biết cô ta sắp kết hôn rồi không?”
Đầu bên kia điện thoại im lặng.
Mạc Phong cũng không nói gì. Tuy biết không có kết quả nhưng đó từng là mối tình đầu của anh, ký ức toàn là hình bóng của cô ta.
Nghe thấy tin tức này, nội tâm vốn bình ổn của anh lại gợn sóng. “Tôi cảnh cáo bà, dám động đến một cọng tóc của cô ấy thì tôi sẽ khiến bà và người sau lưng bà phải hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này! Tôi đảm bảo!”, Mạc Phong nói rành mạch từng chữ, sát khí tuôn ra bốn phía.
Ngay cả người đàn bà trung niên ở đầu bên kia điện thoại cũng cảm nhận được sát khí nồng đậm.
Khí lạnh bất chợt tràn đến này khiến bà ta lúng túng tắt máy, quay đầu nhìn Dương Thái Nhì: “Người gọi cho mày là ai? Làm gì?” “Sợ rồi à? Anh ấy là quân nhân đấy!”, Dương Thái Nhi tự hào ngẩng mặt lên, hừ một tiếng rồi nói.
Vừa nãy cô ta nghe thấy những lời nói lo lắng cho mình của Mạc Phong thì vui lắm!
Người đàn bà kia nheo mắt, cười khẩy: “Quân nhân?
Việc yêu thích nhất trong cả đời của bà đây là giết quân nhân! Cứ tưởng là mình chính nghĩa lắm, toàn là rác rưởi, một ngón tay của tao cũng đủ nghiền chết nó!”
Lúc này, trong biệt thự Nam Sơn.
Mạc Phong cúp máy rồi lập tức đứng dậy. “Gâu…”, anh Hai cần ống quần của anh, sủa lên.
Anh gật đầu: “Đi với tao, lâu lắm rồi chúng ta không ra trận với nhau!”
Trong phòng trên lầu hai. “Được rồi, ăn chút gì đó đi, nhịn thì đồi mình chứ để ai?”, Tống Thi Vũ bước tới trước, dọn đồ ăn lên trước mặt Mục Thu Nghi rồi khẽ nói.
Nhưng cô vẫn ngồi trước máy tính, thờ ơ nói: “Không muốn ăn đồ anh ta nấu”.
Tống Thi Vũ cố ý dọn đĩa bào ngư kia tới trước mặt cô, rồi thổi cho hương thơm bay về phía cô. “Nguội hết cả rồi này, cậu mà không ăn thì mình ăn hết đấy nhé!”
Nói rồi, cô ta thật sự cầm đũa ăn từng con bào ngư, ăn con nào cũng khen lấy khen để
Vốn dĩ mấy ngày nay Mục Thu Nghi đang giảm béo, lại cộng thêm công việc quá bận rộn, thế nên mỗi trưa chỉ gặm dưa chuột hoặc ăn mì gói cho qua bữa.
Vừa muốn ăn no vừa muốn giữ dáng, khó quá khó!
Ngửi thấy mùi thơm, Mục Thu Nghi nuốt nước bọt ừng ực, đặc biệt là thấy Tống Thi Vũ ăn quá ngon miệng, bụng cô cứ réo ùng ục. “Vậy… vậy mình ăn một con thôi..”, cuối cùng Mục Thu Nghi cũng không chịu nổi, đứng dậy đi sang.
Nhưng lúc cô ăn xong một con thì hai mắt trợn tròn xoe. “Ngon quá đi, sao khác hẳn bào ngư trước đây mình từng ăn thế?”
Tổng Thi Vũ xoa bụng mình, no đến nỗi sắp thở không ra hơi: “Đương nhiên rồi, sốt bào ngư bên bến cảng bọn mình đâu phải chỗ nào cũng làm được. Nói đi cũng phải nói lại, tên kia cũng giỏi lắm, ít nhất là tay nghề nấu ăn rất khá. Mình nghi trước đây anh ta làm đầu bếp lắm! Hơn nữa tay nghề này chắc cũng phải là đầu bếp năm sao mới làm được đấy!”
Mục Thu Nghi vừa ăn vừa hừ lạnh: “Hừ! Cũng chỉ có một ưu điểm này thôi!” “Thế nên cậu đừng giận nữa. Khó khăn lắm mới có một người đàn ông tới lo cái ăn cái uống cho chúng ta, ngại gì mà không hưởng thụ chứ? Nếu cậu giận thì cứ sai bảo anh ta nhiều vào, giặt đồ nấu ăn, dọn dẹp nhà, cho anh ta biết tay!” “Có lý, hôm khác mình đưa cho anh ta một cái thực đơn, mỗi ngày bảo anh ta làm các món khác nhau!” “Đúng đấy, cứ để anh ta đắc ý một ngày này thôi, sau này nhất định phải bảo anh ta làm nhiều sốt bào ngư hơn cho mình. Nhưng cái này cậu nói mới có tác dụng, anh ta chỉ nghe lời cậu thôi mà!” “Thi Vũ, cậu nói cái gì thế, có biết xấu hổ không hả!”
Hai người vui đùa trong phòng một lúc, Tống Thi Vũ đẩy cửa ra hét xuống lầu: “Tên kia, mau làm thêm chút đồ ăn, vợ anh đói rồi này!”
Nhưng cô ta gọi cả buổi trời mà không thấy ai cả, con chó nằm trên lối đi cũng không thấy đâu nữa.
Mục Thu Nghi đi từ trong phòng ra, nhìn phòng khách trống rỗng thì không khỏi hừ một tiếng: “Cái tên chẳng ra gì, độc thân là đáng đời!”
Trên cầu Song Long, Giang Hải.
Mạc Phong chạy như điên với tốc độ kinh người, điện thoại trong tay vẫn luôn gọi cho một số điện thoại. “Alo? Đội trưởng, có chuyện gì vậy a?”, Giang Tiểu Hải ngái ngủ hỏi.
Anh sốt ruột nói qua điện thoại: “Cậu có thể định vị chỉ dựa vào số điện thoại không?” “Chuyện này… để em cố hết sức” “Anh không muốn nghe cố hết sức, buộc phải tra được cho anh!” “RÕ!”
Giọng điệu ra lệnh này cực kỳ giống dáng vẻ ra lệnh lúc tác chiến của Mạc Phong khi xưa.
Mạc Phong gửi số điện thoại sang, ở bên kia Giang Tiểu Hải lập tức hack vào Cục vệ tinh, thông qua vệ tinh để định vị địa chỉ chính xác của số điện thoại này.
Muốn dựa vào số liệu khổng lồ này để tìm người chẳng khác nào mò kim đáy bể, không phải chỉ là thử thách kỹ thuật bình thường đâu!
Tầm hai, ba phút sau.
Điện thoại lại reo lên. “Địa chỉ!”, Mạc Phong dứt khoát hỏi.
Người trưởng thành chỉ quan tâm tới kết quả