Anh cầm lấy ngọn đèn dầu vừa đốt bên giường, trên đó nói kéo dài thời gian, nâng cao chất lượng, tăng cảm giác, vân vân.
“Mình còn cần thứ này sao?”, Mạc Phong khinh thường ném đèn dầu vào thùng rác.
Chỉ cần anh khẽ động, thân thể Từ Giai Nhiên sẽ co lại, Mạc Phong nhẹ nhàng ôm cô ấy vào lòng, cô ấy cũng yên lặng nằm trong vòng tay của anh, bắt đầu thở đều.
Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc, đây là lần đầu tiên của con gái nhà người ta đấy, thế mà mình lại không quan tâm đến suy nghĩ của cô ấy.
Nghĩ kỹ lại, trong ấn tượng, hình như cô gái nhỏ này không làm gì tổn hại đến mình, mà còn ở trong bóng tối âm thầm giúp mình, ví dụ như lúc nhà họ Chu muốn dằn mặt Mạc Phong, Từ Giai Nhiên đã lén nói với bố cô ấy để nhờ giúp đỡ.
Với sự chống lưng của Từ Mậu Thịnh, Chu Vân Trường đã bỏ cuộc.
Cô gái này quả thật có hơi mưu mẹo, nhưng từ đầu đến cuối chưa bao giờ làm chuyện gì tổn hại đến anh.
“Đừng… đừng bỏ em… đừng bỏ em, được không?”, Từ Giai Nhiên kêu lên, hoảng sợ dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể Mạc Phong.
Hoảng hốt kêu lên rồi ngồi dậy, khi tỉnh lại lập tức quay đầu lại xem Mạc Phong có còn ở đó không.
“Em bị sao vậy?”, anh nghi ngờ hỏi.
Từ Giai Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh vẫn nằm trên đầu giường: “Em vừa mơ thấy anh mặc quần áo rời đi. Em ra sức đuổi theo anh nhưng anh cũng không thèm quay đầu lại…”
“Em đang nghĩ linh tinh cái gì vậy, lẽ nào trong lòng em, anh là người vô trách nhiệm như vậy à?”, Mạc Phong ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của cô ấy.
Anh có thể cảm nhận được cô gái này đang nằm trong vòng tay mình khẽ nức nở.
“Bởi vì hiện tại em chỉ có thể dựa vào anh. Trước mắt tạm thời em sẽ không về nhà họ Từ, cũng không muốn về nữa. Nếu ngay cả anh cũng vất bỏ em, em thật sự không biết mình nên đi đâu… chỉ cần có thể đi theo anh. Em không cần danh phận gì cả! Chỉ cần thỉnh thoảng ở cùng nhau là em đã mãn nguyện rồi!”, Từ Giai Nhiên vẫn đang thút thít khi nằm trong vòng tay anh.
Cô ấy đã từng coi đàn ông như cỏ dại, hô một cái là có, có lẽ cô ấy cũng không ngờ có ngày mình lại sẵn lòng ngã vào vòng tay của một người đàn ông.
Nếu không có đám cưới với nhà họ Mộ Dung, có lẽ Từ Giai Nhiên và Mạc Phong còn lâu mới vượt qua được bức tường ngăn cách giữa hai người.
“Em nghĩ gì thế, anh nuôi em dễ như bỡn, hay là, anh cho em mười triệu tệ rồi em đứng tên thành lập công ty nhé, với tài năng của em, vùng lên là chuyện quá dễ dàng!”, Mạc Phong khoác vai cô ấy, trầm ngâm nói.
Mặc dù đầu óc của Từ Giai Nhiên không tốt bằng Thương Hồng, nhưng nếu muốn bóp chết mấy doanh nghiệp nhỏ cũng không có vấn đề gì, bóp hồng thì phải bóp chỗ mềm, bắt nạt mấy doanh nghiệp nhỏ để lấy lại sức sống.
Mười triệu tệ trong tay không bao lâu nữa có thể đẻ ra bộn tiền!
Nhưng Từ Giai Nhiên lúc này chỉ lắc đầu nhẹ: “Ồ? Lẽ nào trong lòng anh Mạc không có chút tham vọng gì sao? Mặc dù em tay trắng ra đi, nhưng không có nghĩa là em không có tiền! Có một trang viên ở trong phía Nam thành phố, là năm đó em bỏ ra một trăm triệu tệ để giữ lại đấy!”
“Một trăm triệu tệ? Không phải vẫn là tiền của nhà họ Từ sao? Lúc trước em nói không muốn dùng tiền của nhà họ Từ mà!”, Mạc Phong kinh ngạc nhìn cô ấy.
“Sơn trang này từng là của em, nhưng bây giờ là của anh!”
“Của anh?”
“…”