“Mười triệu?!”
Từ Giai Nhiên lắc đầu: “Đoán lại đi, đoán theo hướng lớn hơn ấy, nhỏ nhen vậy chả giống anh chút nào!”
“Không phải một trăm triệu đấy chứ?!”
“Có thể rút ba mươi tỷ!”
“Bao nhiêu?! Ba mươi tỷ?!”
“…”
Mặc dù Mạc Phong đã vắt kiệt óc phán đoán của mình, nhưng thật sự không ngờ lại có thẻ ngân hàng rút được ra nhiều tiền như vậy, trước hết phải có ngân hàng dám tung ra nhiều tiền như vậy mới được chứ!
“Toàn thế giới không quá mười tấm! Có ba thẻ ở Hoa Hạ, một trong số đó là ở nhà họ Tư Đồ, một là ở nhà họ Diêm. Ngay cả Bạch Như Nguyệt hồi đó muốn lấy một tấm thẻ đen nhưng đã bị thông báo rằng chưa đủ trình! Tấm cuối cùng là ở chỗ anh! Cả thể giới không quá mười tấm. Ở cái Giang Hải nhỏ tí này có thể thấy tấm thẻ như vậy. Nếu anh yêu cầu cô lễ tân tiếp đón lát nữa vào nhà vệ sinh với anh, em đoán cô ta cũng sẽ không từ chối đâu!”, Từ Giai Nhiên cười xấu xa.
“…”, vẻ mặt Mạc Phong ngây ra, trên thế giới này chỉ có mười cái, hơn nữa chỉ khi nào một cái bị hủy thì mới có thêm cái khác.
“Xin lỗi, em vừa mới kiểm tra. Trên thế giới này đúng là chỉ có mười cái thật, nhưng cái của anh là cái thứ mười một, đã được toàn thế giới công nhận!”, Từ Giai Nhiên cầm lấy điện thoại, mở giao diện cho anh xem.
Tiến về phía trước xem, thấy rằng thông tin chủ nhân của thẻ thứ mười một được viết ở cuối.
Tên: Mạc Phong.
Nam giới.
Quê quán: Hoa Hạ.
Ngành: Không xác định.
Trước tưởng cả Hoa Hạ chỉ có ba thẻ, nhưng bây giờ khi có Mạc Phong, Hoa Hạ đã có bốn tấm.
Một trong số đó nằm trong tay Tư Đồ Yên của nhà họ Tư Đồ, còn một tấm khác nằm trong tay Diêm Khả Di của nhà họ Diêm. Chiếc thứ ba nằm trong tay Trương Đình Ngọc ở Thục Châu!
Hai nhà giàu có kia Mạc Phong đều biết, nhà họ Tư Đồ luôn muốn nổi dậy tung hoành nhờ vào sức mạnh kinh tế, nhà họ Diêm thì không cần nói nữa, thống trị trọn vùng phía Bắc.
Anh thực sự không ngờ rằng Trương Đình Ngọc này lại giàu có đến thế, người đàn ông này thậm chí còn thâm sâu hơn anh nghĩ, anh ta chắc chắn không phải là một tay chơi bời lêu lổng như anh thấy bên ngoài.
Trương Đình Ngọc khiến người ta có cảm giác như anh ta là một cao nhân đắc đạo, tưởng chừng như những chuyện thế gian không liên quan gì đến anh ta, nhưng trên thực tế, anh chàng này khác hẳn những gì thấy ở bề ngoài.
Còn người cuối-Mạc Phong!
“Tôi giàu đến thế á?!”, anh nhìn tấm thẻ trên tay, nỉ non.
Anh thực sự không biết mình có bao nhiêu tiền. Ngay cả khi có thêm một số bất động sản ở Chiết Giang Thượng Hải, hay bất động sản ở Ma Đô khu Hoàng Phố tương đối nhiều, thì khi cộng lại chắc chắn là còn kém xa so với mấy đại gia trong nước.
Xa xôi không nói, ví dụ như nhà họ Diệp, có vô số tiền của, nhưng vẫn không có tư cách để làm thẻ đen.
Điều này cũng đúng đối với Bạch Như Nguyệt, cô gái kiểm soát huyết mạch của nền kinh tế phía Nam. Số tiền trong tay cô ấy nhiều không đếm xuể. Hơn nữa, nền kinh tế của phía Nam hơn hẳn phía Bắc. Ngay cả Diêm Khả Di và nhà họ Tư Đồ đều có thể có được nó, nhưng Bạch Như Nguyệt thì lại không.