Đặc biệt là câu cuối, phải rộng hơn một trăm mét vuông, nếu không khi hoạt động sẽ không thấy thoải mái!
Lúc rời đi, Mạc Phong có thể cảm nhận được ánh mắt kỳ quái của nhân viên lễ tân, chắc là cũng đang tự hỏi một trăm mét vuông khi hoạt động sẽ thấy không thoải mái à, hai người này rốt cuộc chơi lớn đến mức nào chứ? !
“E hèm! Cô định biến khách sạn thành nhà riêng của mình à?! Cần một căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông luôn á? Chỉ cần tìm một chỗ ngủ thôi mà”, Mạc Phong lắc đầu thở dài bất lực.
Từ Giai Nhiên ngạo nghễ ngẩng đầu lên: “Dù sao cũng là tiền của anh, nên em muốn ở cái to nhất!”
Mặc kệ anh, cô ấy quay người đi về phía thang máy của khách sạn.
Các cô gái ở quầy lễ tân không khỏi bàn tán khi nhìn thấy Từ Giai Nhiên mặc váy cưới.
“Này?! Tại sao cô gái này lại mặc váy cưới đi ra ngoài thế nhỉ?! Không phải cô ấy đang chụp ảnh cưới ở gần đây đấy chứ?!”
“Tôi vừa xem trên mạng. Nghe nói hôm nay ở phía đông thành phố có một cô dâu đào hôn. Chẳng lẽ là cô ấy?!”
“Cô đang nói về đám cưới của cô Từ và cậu Mộ Dung à?! Buổi lễ tôi thấy trên mạng còn được livestream cơ, đỉnh cực. Bữa tiệc xe hơi sang trọng chỉ có thể xem trên TV trước kia hôm nay đã xuất hiện ở Giang Hải. Giờ mà có ai làm thế với tôi tôi sẽ cưới luôn!”
“Cậu Mộ Dung đẹp trai như hoàng tử bước ra từ truyện tranh, ý cô là đây là cô Từ, người bên cạnh chính là đối tượng đào hôn của cô ấy à?! Đùa kiểu gì thế!”
“…”
Trong lòng người bình thường khá ái mộ Mộ Dung Trầm Chương. Biết làm sao được, tên này có dáng dấp của một tổng giám đốc ngầu lòi, hơn nữa còn lắm tiền, bảo con gái không thích thì hơn khó đấy.
Mạc Phong nghe thấy những cô gái này túm tụm xì xào bàn tán, anh quay đầu trừng mắt nhìn, họ lập tức không dám nói thêm nữa.
Theo lễ tân tiếp đón bước vào thang máy, trang trí của khách sạn Golden Eagle rất sang trọng, thang máy đều là loại thang máy tham quan, khách sạn có tổng cộng một trăm tầng, đứng trên đó có thể nhìn rõ khung cảnh bờ sông.
Khi đến phòng tổng thống trên tầng cao nhất, nhân viên lễ tân tiếp đón đứng ở cửa một cách kính cẩn: “Đây là phòng đắt nhất trong khách sạn của chúng tôi. Giá 2.000 tệ một ngày. Nơi đây có dịch vụ chất lượng cao nhất. Có một quán cà phê ở tầng dưới, bể bơi trong nhà và còn có phòng tập thể dục. Hàng ngày, ăn sáng là món Tây, trưa là món Hoa, tối là sự kết hợp giữa món Hoa và món Tây. Quý khách có thể gọi món tùy theo sở thích của mình. Chỉ cần là thứ quý khách muốn, chúng tôi đều có thể làm theo!”
“Đưa hóa đơn cho anh ấy đi!”, Từ Giai Nhiên chỉ vào Mạc Phong đang đứng bên cạnh, cười khúc khích.
Hai mắt anh không khỏi choáng váng, coi anh là cái máy ATM đấy à? !
“Đưa hóa đơn cho tôi xem nào!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu nói.
Từ Giai Nhiên trước đây cũng đã giúp đỡ anh rất nhiều, Mạc Phong quả thực sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu không có cô ấy bí mật giúp đỡ.
Nhưng khi nhìn thấy số tiền trên hóa đơn, anh lập tức sửng sốt: “Đậu! Hai trăm nghìn tệ?! Sao lại đắt như vậy?!”
“Đắt không?! Em bao hết từ lầu trên xuống lầu dưới đấy. Phòng ăn, bể bơi, phòng tập đều là của em! Hai trăm nghìn rẻ mà! Trả tiền đi!”, Từ Giai Nhiên nhếch mép.
Mạc Phong run run móc ví ra, con nhỏ tán gia bại sản này, ở khách sạn cũng đã tốn dến 200.000 tệ!
“Cô muốn sống ở đây một tháng?!”, anh bất đắc dĩ đưa thẻ ngân hàng.