Vậy thì khác gì trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vì vậy để giữ thể diện cho nhà Mộ Dung thì chắc chắn ông cụ sẽ không làm càn.
Lúc này tại khách sạn Crowne Plaza.
Từ Giai Nhiên cởi bỏ bộ váy cười nặng trĩu, chạy ra ngoài khách sạn. Một chiếc Ferrari màu đỏ rực đỗ ngay cửa ra vào.
“Em biết là anh sẽ đến mà! Nên em mới dám bỏ trốn!”
Mạc Phong ngồi ghế tay lái, ngoắc tay với cô: “Lên xe!”
“Ok!”
Cô vội vàng lên xe để tránh bị người trong khách sạn đuổi kịp.
“Cô Từ! Dừng lại!”
“Mau chặn bọn họ!”
“…”
Mạc Phong đạp mạnh chân ga. Brừm!
Chiếc xe phóng đi như một con ngựa hoang đứt cương.
Đám người đuổi ra tới nơi, nhìn thấy biển hiệu của chiếc xe thì không ai dám đuổi theo nữa.
Trong đó một người thanh niên định lái chiếc xe của mình thì bị một người đàn ông đeo kính râm ngăn lại.
“Anh Lưu, không đuổi theo sao? Vừa rồi ông cụ đã ra mệnh lệnh đấy?”
Người đàn ông đeo kính đen vỗ bốp vào đầu thanh niên kia: “Cái đồ ngu này, lẽ nào cậu định dùng một chiếc xe cà tàng đuổi theo một chiếc Ferrari mấy chục triệu tệ sao? Đầu cậu có vấn đề không đấy?”
“Nhưng, đuổi kịp hay không lại là chuyện khác. Ít ra thì chúng ta cũng đã hành động. Nếu như ông cụ biết đến việc đuổi theo chúng ta cũng không làm thì sẽ trách tội đấy!”
“Không đâu! Cậu có biết người lái chiếc xe biển sáu con số tám ở Giang Hải này là ai không? Là người mà đến cả ba gia tộc đều phải kiêng dè đấy. Người ta gọi cậu ấy là vua của Giang Hải. Chúng ta chỉ cần về bẩm báo thì bọn họ sẽ không làm khó đâu, dù sao trách nhiệm cũng không phải là của chúng ta!”
“…”
Lúc này, bên trong chiếc Ferrari.
Từ Giai Nhiên cứ nhìn Mạc Phong chăm chăm: “Hôm nay anh đẹp trai thật đấy!”
“Lẽ nào trước đây tôi không đẹp trai sao?”
“Đẹp trai hơn hôm qua nhưng xấu hơn ngày mai”.
Mạc Phong phụt cười: “Vậy giờ cô nói cho tôi biết cô đi đâu?”
Nghe thấy vậy Từ Giai Nhiên bèn cười khổ: “Đi đâu à? Em còn có thể đi đâu được chứ? Từ ngày hôm nay em đã rời khỏi nhà họ Từ rồi, không còn là đại tiểu thư nữa, chỉ là một người bình thường, không biết cậu Mạc có thể thu nạp em không?”
“Rời khỏi nhà họ Từ sao? Năng lực của cô kiệt xuất như vậy mà ông cụ Từ cũng cho cô đi à?”
“Cho hay không là chuyện của ông ấy, đi hay không là việc của em, vì vậy anh sẽ lo lắng cho em có phải không?”
Anh chỉ cười, không nói gì, không nói rõ tức là đã ngầm thừa nhận. Nghĩ kỹ thì không giữ một cô gái có năng lực siêu nhiên như Từ Giai Nhiên bên cạnh đúng là phí của giời.
Dù đặt cô ấy ở vị trí nào cũng có thể phát huy được giá trị tuyệt vời. Đúng là mang vàng tới tặng cho anh mà?