“Mà ông chủ đâu? Chúng tôi đợi ở đây đã mấy ngày rồi mà ông chủ của các người vẫn chưa xuất hiện à!”
“…”
Cộp cộp cộp!
Có tiếng giày từ ngoài vọng vào.
Mạc Phong đi như bay vào trong phòng. Nhìn thấy tình trạng hỗn loạn thì anh gầm lên: “Đủ rồi, tất cả câm hết miệng lại cho tôi! Tôi chính là ông chủ ở đây, có chuyện gì thì tìm tôi giải quyết!”
Đám đông nhìn anh với vẻ nghi ngờ. Người chưa từng gặp Mạc Phong bao giờ chắc sẽ không tìn rằng ông chủ kiểm soát việc kinh doanh dược liệu của cả vùng phía Nam lại trẻ như vậy.
“Cậu là sếp? Mà nói năng thế à?”, người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng nhìn anh từ đầu tới chân rồi hừ giọng.
Thương Hồng cũng nhún vai: “Nếu anh ấy không nói năng như thế thì có lẽ chẳng có ai dám quản lý chuyện này đâu!”
“Vậy được. Nếu cậu đã là sếp thì chúng ta nói chuyện. Tôi muốn cậu hủy bỏ giá quy định đã áp đặt cho bên dưới. Giá do chúng tôi thống nhất, hơn nữa chúng tôi yêu cầu trả hàng đối với những mã hàng không bán được. Nếu không, chúng tôi sẽ không làm đại diện cho các người ở khu vực Tây Nam nữa!”
“…”
Mạc Phong không khỏi phì cười khi nghe thấy vậy.
Đám người kia cũng chau mày. Một người đàn ông trung niên hỏi với vẻ cau có: “Ông chủ Mạc cười gì vậy?”
“Tôi cười các người tài thì ít mà tật thì nhiều. Dùng cách này để uy hiếp tôi đã hai lần rồi đấy. Rốt cuộc là các người ngốc hay là không coi tôi ra gì?”, anh cười nhưng đôi mắt thì ánh lên vẻ lạnh lẽo. Luồng sát khí hừng hực tỏa ra từ đôi mắt đó.
Ánh mắt của những người từng tham gia chiến trường luôn khác với người thường. Nó có thể tạo ra áp lực vô hình lên người khác.
Lúc trước cũng có vài người định dùng cách bất hợp tác như thế này để uy hiếp Mạc Phong. Họ tưởng rằng anh sẽ cân nhắc đại cục mà thỏa hiệp, nhưng không ngờ anh hủy việc hợp tác luôn với họ.
Hoặc có thể có người cho rằng kẻ gây rối lần trước chỉ là vài gia tộc cỏn con. Còn lần này là hơn năm mươi gia tộc của cả vùng Tây Nam liên kết lại nên sẽ ép được Mạc Phong hủy bỏ cái giá cố định mà anh đã đặt ra.
Nếu như anh đồng ý với họ thì thị trường dược liệu của khu vực phía Nam sẽ lại rơi vào hỗn loạn. Và như vậy những nỗ lực bao lâu nay cũng coi như công cốc. Mọi người sẽ đẩy giá dược liệu và dẫn tới việc có rất nhiều người không đủ tiền mua thuốc, không đủ tiền khám chữa bệnh.
Lúc thống nhất giá dược liệu của khu vực Giang Hải, Mạc Phong đã phải chịu tổn thất rất nhiều. Anh mua lại toàn bộ dược liệu của các thị trường và lũng đoạn luôn nguồn hàng nhập dược liệu của bọn họ mới có thể thống nhất được giá của khu vực.
Vùng Tây Nam rộng lớn như thế này nhưng về cơ bản mọi người cũng đã ngầm chấp nhận một giá. Dù có kiếm được ít hơn nhưng cũng không đến mức như họ nói là không kiếm nổi miếng nào.
Ngành dược liệu vốn là ngành siêu lợi nhuận. Chỉ cần bán đồ tốt thì bán sỉ với tiền lời ít vẫn có thể kiếm bội tiền. Còn nếu việc kinh doanh kém thì dù bạn có đẩy giá lên cao gấp mười lần cũng không có người mua. Hàng tồn nằm trong tay, nếu không thể bán hết thì sẽ bị mốc.
Cái đám người mang vẻ mặt đàng hoàng này thực chẳng khác gì những tên cướp. Có lẽ trước đây họ đã chèn ép nhà họ Diệp như vậy. Dù sao thì khu vực này cũng ở vùng xa xôi nên nếu nhà họ Diệp muốn tiếp tục kiểm soát thì đành phải thỏa hiệp và để mặc cho bọn họ thích làm gì thì làm.
Người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng nhìn anh và gằn giọng: “Ý của cậu là gì? Giờ khinh thường chúng tôi phải không?”