Một số người thậm chí còn bay thẳng từ nước ngoài về để dự đám cưới của hai người. Từ Giai Nhiên và Mộ Dung Trầm Chương đang đứng trên sân khấu, ánh mắt hai người không chạm nhau mà đang tìm kiếm bóng dáng ai đó ở phía dưới.
Những người khách ngồi dưới dường như đã phát hiện ra manh mối.
“Ơ này? Hai người đó làm sao thế nhỉ, trông có vẻ không vui ấy?”
“Sao lại không vui cơ chứ? Không phải kết hôn lúc nào cũng như vậy sao? Sắp lập gia đình nên kiểu gì mà chẳng hơi căng thẳng!”
“Tôi thấy mắt cô Từ hơi sưng mà, xem ra cô ấy vừa khóc!”
“Trông cậu chủ Mộ Dung cũng hơi không ổn, tại sao anh ấy cứ nhìn chằm chằm góc tường nhỉ?”
“…”
Trên sân khấu, Mộ Dung Trầm Chương lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng soạn thảo một tin nhắn rồi gửi đi, người nhận là một người thậm chí còn không được lưu tên.
Mặc dù không lưu tên nhưng dãy số này đã được đặt cố định ngay hàng đầu tiên của danh bạ.
Trong góc sảnh chính, Trần Nhã đang nấp sau cánh cửa khóc thút thít vì không được nhà họ Mộ Dung mời, chính Mộ Dung Trầm Chương cố tình bảo vệ sĩ “thả cửa” nên Trần Nhã mới có thể tham gia bữa tiệc.
Những người có mặt không phú cũng quý, một chiếc áo phông trên người có lẽ cũng phải tiêu tốn một tháng lương của Trần Nhã. Mặc dù lương của cô ấy ở Giang Hải khá ổn, nhưng so với đám người này còn thua xa.
Bây giờ thì cô ấy cũng hiểu được thế nào là môn đăng hộ đối, nếu như Mộ Dung Trầm Chương cưới cô ấy thì chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo.
Ting!
Đúng lúc này, điện thoại di động của Trần Nhã rung lên, cô ấy nhận được tin nhắn từ Mộ Dung Trầm Chương.
Cô ấy ngẩng đầu lên, bắt gặp Mộ Dung Trầm Chương lúc này cũng đang nhìn mình, trong mắt hiện lên vẻ lạnh nhạt, nhưng ẩn sâu trong đó lại là sự dịu dàng đến đau lòng.
Nếu được lựa chọn giữa tiền bạc và tình yêu, có lẽ Mộ Dung Trầm Chương sẽ dứt khoát lựa chọn vế sau, bề ngoài anh ta là một người lạnh lùng khiến người ta không thể gần, nhưng bên trong lại rất hoà nhã.
Nội dung tin nhắn là: “Em về đi, anh thực sự không muốn nhìn thấy em khóc nữa. Cả đêm qua anh không ngủ, mỗi lần nhắm mắt là hình ảnh em ôm anh, xin anh đừng rời đi lại hiện lên. Anh xin lỗi, vì có lẽ kiếp này anh chỉ có thể đi cùng em tới đây thôi, kiếp sau anh thà không cần ăn sung mặc sướng cũng phải đi tìm em! Dưới ngăn kéo của anh có một tấm thẻ năm triệu tệ. Em hãy rời Giang Hải đi đến bất kỳ một thành phố nào đó, rồi tìm một người yêu em, em nhé”.
Mộ Dung Trầm Chương và Từ Giai Nhiên không phải là những người duy nhất liên hôn theo kiểu này, rất nhiều người đều kết hôn như vậy. Hai gia tộc liên hôn chủ yếu là muốn có một đứa con nối dõi, như vậy với có thể củng cố lợi ích của hai gia tộc.
Vì vậy, về cơ bản chỉ cần có một đứa con, cả hai sẽ ra ở riêng, ban ngày đi chơi bên ngoài thế nào cũng được, tối về ậm ừ một hai câu là xong. Trước mặt người thân và bạn bè cũng phải giả vờ rất tình cảm, nhưng thực chất hai người từ lâu đã phai nhạt tình cảm.
Đứa trẻ cũng vì thế mà trở thành vật hi sinh vô tội nhất!
Bởi vì chỉ khi hai người họ sinh ra một đứa trẻ mới có thể tránh được những phiền phức nhất định, thật ra Mộ Dung Trầm Chương cũng định làm như vậy, sau khi kết hôn thì bàn bạc với Từ Giao Nhiên, sau đó hai bên sẽ không làm phiền lẫn nhau nữa.
Nhưng sau đó Mộ Dung Trầm Chương lại từ chối không làm, xã hội ngày nay chỉ cho phép có một vợ, những người còn lại chỉ có thể làm vợ lẽ, đối với một số người thì không thành vấn đề, nhưng đối với Trần Nhã thì anh ta lại thấy quá bất công.