Nhà họ Diệp là chuyên gia trong lĩnh vực nghiên cứu những loại nguyên liệu hiếm. Rất nhiều loại dược liệu quý đều được nhà họ Diệp phân tách cành để nuôi trồng. Chỉ có điều việc nghiên cứu gây lãng phí rất nhiều nguồn nhân lực và vật lực mà có khi còn không thành công.
Thứ dùng để nghiên cứu chủ yếu là tế bào khô. Có rất nhiều loại dược liệu không thể nuôi trồng trong nhà kính. Vì vậy nhiều khi những loại dược liệu hiếm cũng không thể tiến hành thí nghiệm hoành chỉnh được.
Trước đây nhà họ Diệp định dùng nhà kính để nuôi dưỡng hoa sen tuyết, loại thực vật sinh trưởng trên đỉnh núi tuyết nhưng loại cây này yêu cầu môi trường sống quá cao.
Còn chưa nghiên cứu ra môi trường phù hợp thì cây sen tuyết đã bị làm hỏng. Những loại dược liệu hiếm vốn đã khó có được, nuôi trồng thì lại cần ít nhất một số lượng lớn may ra mới có cơ hội thành công.
Nếu thất bại thì coi như lãng phí. Còn thành công thì có thể tiến hành nuôi trồng nhân tạo.
Ví dụ như cỏ Lưỡi Rồng đã được nhà họ Diệp tốn rất nhiều công sức để nghiên cứu ra. Mặc dù đây không phải là cỏ Lưỡi Rồng hoang dã nhưng hiệu quả cũng tương đương, hơn nữa, nhà họ Diệp cũng vì loại cỏ này mà lũng đoạn được thị trường.
Đúng là kiếm bội tiền. Mấu chốt là giờ những người có tiền cũng có thể mua được loại dược liệu đó còn trước đây có tiền cũng chưa chắc đã mua được.
“Được rồi. Xuống nhà ăn cơm đi. Anh làm tôm sốt cho mọi người rồi đấy!”, anh ngoắc tay khẽ cười.
Diệp Đông Thanh lúng liếng nhìn anh: “Anh thấy cô bé hôm nay tới thế nào?”
“Thế nào là thế nào? Anh là đàn ông trưởng thành, không thích những cô nhóc chưa dậy thì”.
“…”
Anh đã qua tuổi thích những đứa trẻ rồi. Con gái trưởng thành mới biết bạn cần gì, vỗ mông là biết cần phải đổi tư thế rồi.
Còn với những cô bé thì dù có vỗ mông họ cũng chỉ biết nói ‘anh làm gì vậy, sao lại đánh em?’ Anh xuống tầng vào bếp nấu ăn. An Nhiên cũng ở trong bếp phụ giúp. Mặc dù nói rất ít nhưng có cô bên cạnh khiến tâm trạng của Mạc Phong tốt lên nhiều.
“Anh Mạc…”, An Nhiên đột nhiên đặt rau trong tay xuống.
Anh đang xào rau, nghe thấy vậy bèn hỏi với vẻ nghi ngờ: “Sao thế? Có chuyện gì em nói đi, có phải thiếu tiền không?”
“Không không không, em có tiền, chị Thu Nghi tăng lương cho em nên đủ dùng rồi…”
“Vậy em…”
Anh luôn cảm thấy An Nhiên có điều gì đó muốn nói với mình nhưng lại vì một chuyện gì đó gây cản trở mà không nói ra được.
Mạc Phong đóng cửa bếp lại, như vậy chỉ còn lại anh và An Nhiên: “Giờ em nói đi, có chuyện gì thì nói, có phải có ai ức hiếp em không?”
“Không có, chỉ là cô của em muốn giới thiệu đối tượng kết hôn cho em, cuối tháng này em phải về gặp mặt. Dù thế nào em cũng không thoát được, vì vậy em nghĩ…”, An Nhiên cúi đầu, tay cầm cọng rau giữ nguyên không chịu buông.
Anh nhếch miệng: “Vì vậy em muốn anh về cùng em phải không? Cuối tháng à, vẫn còn sớm, hôm nay mới có mồng ba, em vội gì?”
“Em sợ tới khi đó anh bận. Bởi vì em đã nói với cô là em có bạn trai rồi, nhưng họ sống chết cũng không tin, bắt em đưa về bằng được. Nếu không em sẽ phải đi gặp mặt. Hình như là con trai của Chủ tịch quận, rất có tiếng ở huyện em. Nhưng anh ta đào hoa quá, mấy cô gái cấp ba gần nhà đều từng có thai với anh ta. Năm xưa, khi còn là bạn học, anh ta đã theo đuổi em rồi nhưng em không đồng ý. Không biết tại sao lại quen cô của em…”, An Nhiên khẽ thở dài.