“Hi hi, đều nhờ phúc của cậu Mạc, nếu không sao tôi có được công việc kinh doanh tốt như vậy!”, Mã Vô Lương chắp tay khách khí.
Mạc Phong đứng ở cửa quay đầu lại cười khinh miệt: “Sao tôi nghe nói là ông giở trò bên trong sòng bài thế?”
“Phỉ báng! Chắc chắn là phỉ báng. Mã Vô Lương tôi làm người đường đường chính chính, tiền tới từ thủ đoạn tôi có tiêu cũng thấy bất an. Tôi nhất định sẽ kiểm tra chuyện này, cậu Mạc yên tâm!”
“Tốt nhất là nên như thế!”
Nói xong Mạc Phong bèn quay người đi ra ngoài. Mã Vô Lương chạy bước nhỏ tới cửa: “Cậu đi chậm rãi nhé, cậu Mạc đi nhé!”
Cho tới khi Kim Nguyệt Khê và Mạc Phong lên xe của mỗi người và rời đi thì nụ cười trên mặt Mã Vô Lương lập tức tắt ngúm.
Những kẻ lăn lộn trong gian hồ đều là những kẻ miệng niềm nở mà tâm thì như dã quỷ. Trước mặt gọi anh em, sau lưng thì đâm bạn ngay một nhát khi bạn không chú ý.
Những chuyện này Mạc Phong đã gặp nhiều. Anh có cách lấy được tông Thiên Long về tay thì đương nhiên cũng có cách để kiểm soát đám người này.
Nuôi bọn họ không khác gì nuôi một lũ sói. Chỉ cần bạn cho cho chúng ăn thì chúng sẽ không cắn bạn, được ăn no thì được nhiên chúng cũng thu nanh về.
Giờ bọn chúng chỉ mong kiếm tiền nên tạm thời sẽ không lật mặt.
Trước đây Tô Thanh Hà là người cầm cân nảy mực. Ông ấy chết khiến cả đám lao xao như ong vỡ tổ định chia tách tông hội. Đến ngay cả mối quan hệ mấy chục năm giữa các tông nhóm còn có thể cắt đứt như vậy thì Mạc Phong càng không cần phải nói tới.
Trước mặt bọn họ chỉ có lợi ích, vì vậy tạo cho họ lợi ích ổn định thì đương nhiên đám người này sẽ không dám giở trò.
Trở về công ty, Mạc Phong kêu Giang Tiểu Hải tìm vài bức ảnh các thành viên của tổ chức Tà Linh.
Nhưng tìm kiếm cả nửa ngày vẫn chỉ thấy mấy khuôn mặt quen thuộc năm xưa. Thông tin của bọn chúng gần đây đều không tìm ra.
“Đội trưởng, sao tự nhiên anh lại muốn tìm hiểu về tổ chức này vậy?”, Giang Tiểu Hải ngẩng đầu nhìn anh đầy nghi ngờ.
Mạc Phong nằm trên ghế, vắt chân chéo ngũ, nhìn lên trần nhà cười khổ: “Chú còn nhớ Trần Mãnh không?”
“Đương nhiên ạ, anh em của chúng ta mà. Sao em có thể quên được! Năm xưa chiến đấu anh ấy mạnh mẽ nhất, người đúng như tên gọi. Người khác nhìn thấy bom không kịp né còn anh ấy giống như tên điên cứ lao thẳng về những nơi có tiếng súng!”
Nhắc lại chuyện cũ, Giang Tiểu Hải cảm thấy ký ức như ùa về.
Trong số các anh em sẽ luôn có một người thông minh nhất, một người đánh nhau giỏi nhất, một người lắm lời nhất và chắc chắn sẽ có một kẻ cái gì cũng không biết!
Có một câu nói thế này, đi lính thì sẽ hối hận hai năm mà không đi lính thì sẽ hối hận cả đời!
“Năm đó Trần Mãnh đã lấy được một bản sao tài liệu từ tay tổ chức này, là công thức hoa học của độc dược mới với số hiệu TXI. Cơ quan đầu não của bọn chúng đã bị anh phóng hỏa đốt sạch nên bản copy trong tay Trần Mãnh chính là bản duy nhất! Vì vậy bọn chúng nghi ngờ rằng Trần Mãnh đã giao lại bản đó cho người thân cận nhất của mình!”, Mạc Phong kê hai tay làm gối, giọng điều có phần trùng xuống.
Giang Tiểu Hải bỏ tay ra khỏi chuột vi tính: “Lẽ nào là ở chỗ đội trưởng?”
“Không? Anh đã tìm rất nhiều lần nhưng không thấy. Năm đó nó cũng không bị vứt lại ở châu Âu, những vật dụng mang theo người anh cũng đã kiểm tra hết lượt, đến cả cúc áo anh cũng giựt hết ra tìm luôn!”
“Nếu không ở chỗ của đội trưởng…vậy thì chỉ có thể…ở chỗ của chị dâu rồi!”
Anh không nói gì, chỉ im lặng như ngầm đồng ý với suy đoán đó.
Trần Mãnh trông thô kệch nhưng cũng không tới mức vứt thứ quan trọng như thế một cách bừa bãi.