Trước đây Thương Hồng là người quản lý khu vực Misia, giờ lại là người quản lý câu lạc bộ ở Hoa Hạ, điều đó khiến một vài người tò mò không biết ông chủ đứng sau lưng cô là ai.
Vì vậy có những kẻ không ngừng thăm dò cho tới khi tìm ra được thân phận thật sự của người đứng sau lưng thì đến ngay cả những người bạn trước đây né tránh Thương Hồng giờ cũng phải lân la gọi cho cô hỏi han.
Cũng chính vì đám người đó mà Thương Hồng mới có thể nắm được tình hình ở châu Âu bất cứ lúc nào.
Mạc Phong cười khổ, anh đảm bảo Thương Hồng đang dùng thương hiệu của anh để tạo mối quan hệ ở bên ngoài.
Có câu nói rất hay đó là đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu.
“Trà anh cũng uống rồi, chuyện chính thì sao? À Nhược Hi đâu?”
Thương Hồng ngồi vào ghế của mình, lật xem những bản kế hoạch trong thời gian gần đây: “Không có ở đây?”
“Hả? Không có ở đây! Cô ấy đi đâu rồi?”
“Không phải anh mở thêm câu lạc bộ cho cô ấy sao. Sáng sớm đã đi tìm người sửa sang rồi! Xem ra gần đây sếp Mạc còn nhiều việc lớn đấy nhỉ!”
“…”
Hôm qua anh mới đưa Nhược Hi đi xem mặt bằng ở Fortune Plaza để cô ấy có thể sắp xếp ổn thỏa quy trình trong vòng một tuần.
Xem ra hiệu suất làm việc của cô ấy cũng rất tốt. Có mệnh lệnh của Mạc Phong là cô ấy mặc kệ không cần biết Thương Hồng có đồng ý hay không đã xin nghỉ và rời đi từ sớm. Dù sao cũng vì một người đàn ông duy nhất, nếu như Thương Hồng thật sự vì anh thì chắc chắn sẽ không làm khó Nhược Hi.
“Việc lớn gì đâu, lô hàng tơ lụa Nam Khương ngốn của anh mười triệu tệ đấy! Anh phải nghĩ cách bán đi chứ!”, Mạc Phong cười lúng túng.
Thương Hồng khẽ xua tay: “Được rồi, được rồi, anh bận thì đi đi, vừa hay em cũng phải xử lý chút công việc. Phải rồi, Trần Thiên Long ở khu vực Tây Bắc tới Giang Hải rồi đấy, nói là phải cảm ơn anh bằng được!”
“Không đến mức như vậy chứ. Cho ông ta có vài món ngon mà phải đích thân tới Giang Hải tìm anh thì khách sáo quá, sau này việc hợp tác cứ chọn những người thật thà, biết cảm ơn như vậy đi!”
“Hình như cảm ơn anh đã hỗ trợ cho việc thông kênh buôn bán dược liệu ở khu vực Tây Bắc. Lúc trước chúng ta gửi một lô dược liệu tới đó, chưa tới một ngày đã bán hết sạch rồi. Ông ta tưởng rằng anh âm thầm giúp phía sau, vì nếu chỉ dựa vào thực lực của nhà họ Trần thì có lẽ không thể nào bán hết trong vòng một tháng được!”
Điều kiện của vùng Tây Bắc đúng là vô cùng khó khăn. Đến cả cấp trên cũng đã buông bỏ luôn khu vực này. Năm nào nơi đây cũng có bão cát, vì vậy đến ngay cả những tòa nhà có thang máy trong thành phố cũng khó tìm vì sợ địa chấn bất ổn.
Do đất của nơi đó xốp và rỗng, cộng thêm việc thường xuyên có bão cát nên những tòa nhà cao ốc có thang máy sẽ rất dễ xảy ra chuyện. Gió ở đó to tới mức có thể cuốn bay tất cả mọi thứ. Đã từng có tin tức về những hòn đá to bị cuốn vào nhà dân làm vỡ kính cửa và gây chết người.
Vì vậy về cơ bản thì xung quanh những ngôi nhà vuông vức ở khu vực này đều là hoang mạc. Dê bò gặm sạch cỏ cây ở đây, không loại cây nào có thể mọc được. Người dân bản địa cũng không có tiền để trồng cây xanh hóa đất trống. Môi trường ở khu vực này cũng ngày càng khắc nghiệt.
Rất nhiều thanh niên đi tới các thành phố lớn để hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp ở những nơi đó và không chịu quay về nữa.
Điều đó dẫn tới việc dân số trẻ thiếu hụt, sức sinh sản cũng ngày càng ít. Mỗi năm kinh tế chỉ dựa vào việc bán chút thịt bò, thịt dê thì làm sao mà có thể phát triển được.