Mạc Phong giật lấy điếu thuốc của Thương Hồng, hít một hơi thật sâu: “Tốt nhất những người này đừng có làm loạn Hoa Hạ, nếu không anh sẽ bay qua đó diệt tận gốc hang ổ của họ đấy!”
“Thật ra, anh cũng không phải lo lắng quá. Trước đây anh đơn phương độc mã, nhưng bây giờ thì khác.
Anh có Ngũ Âm Lục Luật. Thế lực ngầm ở Giang Hải đều nghe theo mệnh lệnh của anh. Anh chính là hoàng đế của nơi này! Bọn họ không phải không biết, thế nên mới không ra tay tùy tiện!”, Thương Hồng ôm lấy cánh tay của anh cười khúc khích.
“…”
Nói vậy cũng đúng.
…………
Trong phòng.
Mục Thu Nghi nhìn bóng lưng Thương Hồng đang nói chuyện với Mạc Phong, trong mắt hiện lên vẻ buồn bực.
“Vào thời khắc mấu chốt, tại sao mình lại không giúp được chút nào chứ …”, cô cúi đầu, nhẹ giọng tự trách móc.
Chỉ có Thương Hồng mới được việc, có nghĩa là những chuyện Mạc Phong gặp phải chắc chắn không phải chuyện cô có thể giúp được.
Nếu như Mục Thu Nghi biết những chuyện này đều là do cô gây ra, e rằng trong lòng cô sẽ vô cùng tự trách.
…………
Đêm nay Mạc Phong hầu như vừa ngủ vừa luyện, sau khi đạt đến trình độ nhất định cũng có thể vừa nghỉ ngơi vừa thiền để củng cố nội lực.
Anh phải luyện cho Càn Long Quyết của mình đột phá tầng thứ sáu trước khi rắc rối ập đến.
Sáng sớm.
Mạc Phong vẫn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng như mọi ngày.
Món anh nấu hôm nay là cơm dứa, Mạc Phong vẫn vừa nấu vừa ngâm nga khẽ hát, anh không hề để bụng về chuyện rắc rối tối qua.
Sau khi ăn xong mọi người lần lượt rời đi, anh cũng đến công ty, sau khi cà thẻ xong, anh lẻn trốn đi trong khi đám người Vương Bưu không để ý tới.
Anh định tìm Nhược Hi để tìm hiểu tình hình, nói chính xác là anh muốn tìm Mộc Linh Lung thông qua Nhược Hi, bởi vì trong Ngũ Âm, Thương môn là bộ phận tình báo, xét từ thông tin hiện tại thì năng lực của Thương môn vẫn còn ổn lắm!
Câu lạc bộ Quá Giang Long Mạc Phong lái xe đến cửa, sải bước vào ngay lập tức, nhân viên bên trong đã nhận ra anh.
“Ây?! Thiếu chủ?! Tại sao mới sáng sớm đã tới đây rồi? Không phải ở công ty sao?!”, Triệu Vô Cực hỏi với vẻ mặt khó hiểu.
Sở Nam Thiên đang dọn đồ bên cạnh cũng từ từ nghiêng người sang một bên rồi quay lại: “Ây, cơn gió nào đã đưa cậu đến đây vậy, thiếu chủ?! Nhân tiện, lão Viên truyền tin về nói rằng vài ngày nữa sẽ về, có chuyện cần tìm cậu!”
Trước đó mọi người đi Nam Khương là do nhận được tín hiệu cầu cứu của Viên Bá Thiên, sau khi đến đó thì chả gặp được, quay lại Giang Hải cũng chả thấy đâu. Mới ngày hôm qua, Triệu Vô Cực lại nhận được con chim bồ câu truyền tin nói đã đi đến duyên hải theo lệnh rồi.
“Ông ta giờ sao rồi?! Ở đâu?!”, Mạc Phong kinh ngạc hỏi.
Triệu Vô Cực cười khổ nói: “Lão Viên phụng mệnh nhà họ Tống đi duyên hải rồi. Nghe nói là tìm được đồ rồi, mấy ngày nữa sẽ về đến Giang Hải!”