“Tôi tìm người!”, Mạc Phong chỉ vào người đàn ông ngồi cạnh cửa sổ, nhẹ giọng nói.
Người phục vụ gật đầu: “Vâng, quý khách kia đã gọi cà phê cho anh rồi, tôi sẽ mang lên cho anh ngay lập tức!”
“Cảm ơn!”
Mạc Phong lập tức thu nụ cười lại, đi vào bên trong quán cà phê, một quán cà phê nhỏ đến nỗi ngay cả một người đã ở Giang Hải lâu như vậy cũng mất một lúc mới tìm ra.
“Anh đúng là biết chọn vị trí đấy!”, anh đặt điện thoại lên bàn tức giận nói.
Người đàn ông ngồi đối diện lúc này đã cởi chiếc mũ lưỡi trai ra, để lộ khuôn mặt góc cạnh, rất đẹp trai.
Người này là Lý Phong, ông chủ trẻ tuổi của White shield, một tên con ông cháu cha đích thực!
Lần cuối cùng hai người gặp nhau là cách đây vài tháng, muốn nói tình bạn của họ sâu đậm bao nhiêu, Mạc Phong có thể nói rất rõ ràng rằng gần như không có, phần lớn là trao đổi dựa trên lợi ích!
“Sao, bạn cũ lâu ngày không gặp mà không thể nói chuyện vui vẻ với nhau sao? Nhìn anh, ai không biết chuyện còn tưởng rằng tôi nợ anh tiền đấy!”, Lý Phong cầm một chiếc quạt ngọc tinh xảo nói.
Khóe miệng Mạc Phong không khỏi khẽ nhếch: “Anh Lý mà là kiểu người nhàn rỗi sinh nông nổi à! Mấy người đến tìm tôi mà không có việc gì thì tôi đi đầu xuống đất!”
“Được rồi, vậy tôi sẽ không vòng vo nữa, nói thật, không phải tôi muốn tìm anh, là Hoắc Dao bắt tôi phải đến tìm anh!”
“Hoắc Dao?”
Nghe thấy tên, Mạc Phong lập tức nhướng mày: “Tại sao cô ấy lại yêu cầu anh đến tìm tôi?”
Làn da mịn như lụa sa tanh của Hoắc Dao lại hiện lên trong tâm trí anh, nhan sắc khuynh nước khuynh thành không yên phận làm cô chủ của nhà họ Hoắc mà lại xông pha trận địa đã để lại ấn tượng sâu sắc trong tâm trí anh!
“Nghe nói, tổ chức châu Âu đã được xếp hạng rồi, thứ nhất vẫn là tổ chức ‘Tà Linh’ anh từng ẩn nấp.
Nghe nói bọn họ định tới Hoa Hạ tìm anh!”, sắc mặt Lý Phong nghiêm nghị nói: “Vì một thứ!”
“Thứ gì? Tôi đã ra khỏi tổ chức đó lâu rồi. Thời gian tôi ở trong đó không lâu, họ có thể lấy được gì ở chỗ tôi chứ?”, Mạc Phong giang hai tay ra, cười nhẹ.
Nhưng Lý Phong khẽ lắc đầu: “Chắc hẳn là anh biết người này chứ?”
Anh ta lấy trong túi ra một tấm ảnh, là một tấm ảnh đã ố vàng, người trên đó mặc quân phục, nước da ngăm đen và đôi mắt đầy sát khí dữ tợn.
Vừa nhìn thấy người này, Mạc Phong lập tức đứng bật dậy, người này thật sự rất quen mắt.
“Trần Mãnh?”
Đúng thế! Người trong ảnh là đồng đội của anh, Trần Mãnh!
“Nghe nói hồi đó Trần Mãnh đã biết được những bí mật quan trọng của họ. Tổ chức này đã phát triển một loại virus cực mạnh. Chỉ cần nó được phát tán, nó chắc chắn sẽ là cơn ác mộng của con người. Nhưng công thức hóa học bị mất, là Trần Mãnh sau khi sao chép đã phá hủy hệ thống của họ”.
“Vì vậy, lần này họ đến Hoa Hạ để tìm công thức chất độc đó. Anh và Trần Mãnh hồi đó có quan hệ tốt nhất. Họ cho rằng rất có thể công thức đó nằm trong tay anh!”
“Đây là thông tin mà Hoắc Dao vừa mới biết được đã lập tức sai tôi đến Giang Hải thông báo cho anh!
Mấy tháng nay cô ấy thấy anh bố trí an ninh của Giang Hải rất tốt. Gần nhà anh có rất nhiều mật vụ quá, suýt nữa thì tôi bị bắt!”
“…”
Mạc Phong không khỏi chìm vào suy tư khi cầm bức ảnh của Trần Mãnh.