Buổi tối, sau khi giải quyết xong việc cho bố của Tống Giai Âm ở bệnh viện, Mạc Phong đưa cô ấy rời khỏi bệnh viện.
“Chúng ta đi đâu đây?!”, cô ấy ngẩng đầu lên và hỏi với vẻ khó hiểu.
Mạc Phong cười, không hề dài dòng: “Tới chỗ của anh, lâu như vậy rồi mà em vẫn chưa chào hỏi gì mọi người đấy!”
“Hả?! Thế không hay cho lắm đâu?!”
Anh không cho cô ấy bất cứ cơ hội nào để phản bác lại, khởi động xe rồi rời đi, lái xe về hướng biệt thự Nam Sơn.
………… Hiện tại, ở tỉnh Mạc Bắc, thành phố Bắc Khâu, nhà họ Diệp!
Ông cụ đeo kính lão, cầm tờ báo đang ngồi trên ghế sô pha thì ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập.
“Ông ơi!”, Diệp Đông Lâm ba chân bốn cẳng từ cửa chạy vào.
Ông ấy chậm rãi đặt tờ báo trên tay xuống, tháo kính lão ra: “Ông nói chứ, con bé này, sao có thể suốt ngày cứ bô bô cái mồm thế chứ? Sau ai mà thèm lấy cháu hả!”
“Cháu không muốn kết hôn, hơn nữa cháu có thể tự nuôi mình! Cần gì dựa vào đàn ông chứ!”
Diệp Đông Lâm kiêu sa ngẩng đầu lên, rồi cô ấy nũng nịu nắm lấy cánh tay ông nội: “Nếu cháu kết hôn rồi thì không thể ở bên cạnh ông nữa!”
Ông cụ cũng rất hài lòng, vỗ nhẹ lên bàn tay bé nhỏ của cô ấy: “Đúng vậy, trước đây hai chị em cháu suốt ngày quấn lấy ông, vui biết bao! Nhưng ông nội không thể sống chết giữ các cháu bên cạnh đúng không?
Các cháu sớm muộn gì cũng lấy chồng, sinh con, có gia đình riêng!”
“Vậy nên cả đời này cháu sẽ không kết hôn đâu, ở với ông nội!”, Diệp Đông Lâm cười tủm tỉm nắm lấy tay ông cụ.
“Vớ vẩn nào! Được rồi, không nói đùa nữa, vừa rồi cháu vội vàng chạy vào có chuyện gì vậy?”
“…”
Ông ấy không cho rằng con bé này vội vàng chạy vào đây chỉ để làm nũng mình, cháu gái lớn rồi sẽ chả giống ngày bé suốt ngày lẽo đẽo theo đuôi ông nội chỉ vì mấy đồng tiền lẻ để tiêu vặt nữa đâu.
Diệp Đông Lâm lè lưỡi nhếch mép cười nói: “Ông nội, nghe nói hôm nay các gia tộc lớn ở khu vực Tây Nam sẽ cùng nhau đi Giang Hải!”
“Ồ? Xem ra việc làm ăn của Mạc Phong không được tốt lắm, muốn mở sang Tây Nam thì phải cho bầy sói ăn no mới được!”, ông cụ vuốt râu cười nhẹ.
Lúc trước nhà họ Diệp muốn phái người đại diện đến khu vực Tây Nam thành lập công ty, nhưng chỉ trong vòng nửa tháng công ty đã bị làm cho rối tung rối mù hết cả lên.
Cuối cùng, không còn phương án nào khác, đành phải đem công ty này giao cho mấy gia tộc có quyền thế ở địa phương, nhưng sau lưng ngày càng lấn lướt, muốn ăn chặn hết dược liệu của nhà họ Diệp.
Đến mức cùng một loại dược liệu có thể được bán với nhiều mức giá ở nhiều nơi khác nhau, thậm chí có nơi bán với giá cao ngất trời!
Về cơ bản, nhà họ Diệp đã mất quyền kiểm soát việc kinh doanh dược liệu ở phía Nam, ông cụ Diệp hiện tại rất hiểu tâm tư của Mạc Phong, lúc này, chắc hẳn anh đang đau đầu nhức óc vì đám người này đây.
“Ông ơi, ông đoán xem, rốt cuộc là chuyện gì nào?”, Diệp Đông Lâm nhướng mày cười tinh nghịch.
Thấy cô ấy hớn hở như vậy, ông cụ liền trở nên trầm tư, rồi nói: “Chắc thằng bé sẽ không giết người đâu nhỉ?”
Mạc Phong vốn nóng tính, nếu bị đám người này ép đến mức điên người thì không phải là không có khả năng này.
Ha ha!
Diệp Đông Lâm lúc này bật cười: “Đâu có, tên đó đã dứt khoát từ bỏ phát triển kinh doanh ở khu vực Tây Nam mà hướng về phía Tây Bắc rồi ạ. Cái này gọi là trộm gà không thành còn mất luôn cả nắm cơm!”