Tới phòng làm việc, xung quanh tỏa ra mùi dược liệu.
“Mệt chết đi được. Đó là lý do tôi không muốn làm bác sĩ đấy. Nếu chữa bệnh với ai cũng tốn nhiều nội lực như vậy thì tôi sẽ bị tổn thọ ít nhất mười năm mất!”, Mạc Phong nằm xuống ghế thở phào.
Dương Chính Nghĩa ngồi bên cạnh pha trà. Nghe anh nói vậy ông ta chỉ cười nhàn nhạt: “Chữa bệnh cứu người không phải là trách nhiệm của người làm nghề y chúng ta sao? Có một vấn đề mà tôi nghĩ mãi, không biết có nên hỏi hay không!”
“Đừng hỏi, ông tuyệt đối đừng hỏi!”
“Không được! Tôi phải hỏi! Nhất định phải hỏi!”
“…”
Mạc Phong nhếch miệng cười: “Không phải như vậy là kẻ vô lại sao? Ông hỏi đi!”
“Sư phụ của cậu là ai?”
Anh lắc đầu bất lực: “Tôi biết là ông sẽ hỏi vậy mà. Tên tuổi của sư phụ tôi không thể tùy tiện nói ra được.
Người ta đã ở ẩn không màng thế sự rồi, nên cũng không cần phải biết!”
“Vậy tôi hỏi câu khác”, Dương Chính Nghĩa cười khổ.
Xem ra hôm nay cha nội này mà không moi được chút thông tin nào từ anh thì sẽ không chịu từ bỏ.
“Hỏi đi, hỏi đi, cứ hỏi đi. Chưa chắc tôi đã nói đâu”, Mạc Phong cười đắc ý.
Lúc này Dương Chính Nghĩa lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho anh: “Tôi muốn mời người anh em tới đây làm việc với mức lương cao! Lương cậu đưa một con số, một tháng năm mươi nghìn tệ có đủ không? Không đủ thì chúng ta thương lượng thêm. Bình thường không cần cậu châm cứu, chỉ cần kê đơn là được! Y thuật của cậu tốt như vậy, chắc chắn cũng sẽ rành về phương thuốc nhỉ!”
“Mời tôi? Bệnh viện này nhiều bác sĩ Đông y như vậy rồi cơ mà. Hơn nữa ở đây có một tiền bối lợi hại như ông mà vẫn còn cần tôi sao?”
“Cậu không biết, ở đây toàn là những thầy thuốc hạng hai thôi. Kê đơn cũng còn tạm chứ những việc khác thì chịu. Mặc dù tôi là viện trưởng nhưng tôi hi vọng có một ngày nào đó sẽ không còn ai phải đến khám bệnh nữa!”
“Ông nói vậy trước mặt tôi mà không sợ tôi tố cáo ông hả? Bệnh viện cũng cần lợi nhuận chứ. Nếu như ông chữa bệnh khỏi hết cho người ta thì kiếm tiền kiểu gì?”
“…”
Đương nhiên Mạc Phong chỉ nói đùa. Nơi đâu cũng chỉ vì mục đích kinh doanh và bệnh viện cũng vậy.
Người đến bệnh viện chữa bệnh xếp hàng dài mỗi ngày.
Câu nói vừa rồi của Dương Chính Nghĩa chứng tỏ ông ta là người lương thiện, đàng hoàng. Nhưng ngay cả trong phim truyền hình cũng không thể xảy ra tình huống như vậy thì làm sao ngoài đời thực lại có được chứ.
Thế nhưng mong muốn của ông ta khiến Mạc Phong thấy cảm động. Năm mươi nghìn tệ một tháng được coi là mức lương dành cho giám đốc luôn rồi. Có lẽ lương một tháng của Dương Chính Nghĩa cũng không nhiều như vậy.
Hơn nữa ông ta còn để Mạc Phong tự ra giá, dù anh có đòi một trăm nghìn tệ thì ông ta cũng bằng lòng dù phải bỏ tiền túi ra.
“Thôi khỏi đi! Tôi không có hứng thú với nghề bác sĩ!”, Mạc Phong chậm rãi đứng dậy.
Dương Chính Nghĩa cuống cuồng: “Tiền không đủ sao, một trăm nghìn tệ một tháng thì thế nào! Cuối năm còn có hoa hồng! Cậu nói xem với tài năng của cậu mà không tạo phúc thì có phải là phí không?”
“Tôi không muốn cứu một người hay một nhóm người mà tôi muốn cứu cả thiên hạ!”