Nhưng phải nói thật là đôi mắt ông ta ánh lên vẻ tán thưởng dành cho Mạc Phong.
Thái Cực Âm Thủ là một loại chiêu thức trong Thái Cực Quyền. Nó đối lập với Thái Cực Dương Thủ.
Thái Cực Âm Thủ tác động sẽ khiến cơ thể cảm thấy như có một luồng khí lạnh thấu xương xâm nhập.
Thái Cực Dương Thủ thì sẽ khiến người khác cảm giác xương cốt như bị thiêu đốt. Bất luận là trúng phải loại nào thì cũng khiến người ta bị thương không hề nhẹ.
Thông thường ông ta sẽ không ra tay. Chẳng qua là chưởng đánh vừa rồi của Mạc Phong quá kịch liệt, nếu như bị đánh trúng thì có lẽ người đàn ông Địa Trung Hải sẽ phải nằm bệnh viện mấy ngày để dưỡng thương mất!
Anh nhìn Tống Giai Âm rồi lại liếc nhìn người đàn ông đang nằm trên giường: “Tiền bối là người hiểu đạo lý. Ai đúng ai sai thì làm rõ rồi tính tiếp!”
Hình như người đàn ông cũng cảm nhận được điều gì đó bèn quay lại quát lên với những người đang đứng phía sau mình: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tôi mới đi có mấy hôm mà các người đã gây rắc rối cho tôi rồi à? Nói!”
“Viện trưởng…tôi…chúng tôi…”, một người đàn ông trung niên lắp bắp không biết phải nói như thế nào.
Người đàn ông Địa Trung Hải đứng bên cạnh cũng cúi đầu ngập ngừng khiến ông cụ cũng cảm thấy có chuyện gì đó mập mờ ở đây.
Mạc Phong thấy ông ta quát đám người kia với khí thế hùng hồn thì cho rằng chắc chắn đây không phải là người tầm thường bèn quay qua hỏi Tống Giai Âm: “Người này là ai vậy?”
“Viện trưởng bệnh viện Chuyên Khu, xuất thân từ Đông y, nghe nói trước đây từng là bác sĩ vô cùng lợi hại trong giang hồ, sau đó được mời tới làm viện trưởng ở đây với mức lương cao chót vót. Năng lực rất mạnh lại đầy tín nhiệm! Hình như tên là Dương Chính Nghĩa!”,Tống Giai Âm nói nhỏ.
Dương Chính Nghĩa sao?
Anh lầm bầm vài câu khi nghe thấy cái tên này, sau đó vội ngẩng đầu: “Lẽ nào là truyền nhân của Âm Dương châm pháp?”
Giới Đông y có rất nhiều môn phái, chỉ riêng phương pháp châm cứu đã có hàng trăm loại. Đông y được lưu truyền hàng nghìn năm cũng là có nguyên do của nó, đó là tinh hoa mà không phải những thứ mới hưng thịnh tầm hai trăm năm như Tây y có thể sánh được.
Nếu đúng là truyền nhân của Âm Dương Thần Châm thì bệnh viện này đúng là có phúc. Mặc dù phương pháp châm cứu này không phải số một những cũng có thể xếp vào Top 5.
So với Hoa Dương châm pháp mà Mạc Phong từng học thì phương pháp của ông ta kém hơn một chút.
Dương Chính Nghĩa thấy mọi người cúi đầu không nói gì thì lập tức chau mày, quát lớn: “Nói đi chứ! Lẽ nào muốn tôi tức giận thì mới nói sao?”
“Viện trưởng…là do…Tiểu Lý không hiểu chuyện, lúc phẫu thuật để xảy ra vấn đề. Ông cũng biết phẫu thuật luôn tiềm ẩn rủi ro. Nhưng người kia cứ không chịu buông tha!”, người đàn ông Địa Trung Hải chỉ vào Mạc Phong với vẻ tức giận.
Mạc Phong đứng đối diện nghe thấy vậy thì bật cười. Mẹ kiếp! Sao trên đời này lại có loại người mặt dày thế không biết!
Rõ ràng là bọn họ phẫu thuật để xảy ra vấn đề, không chịu trách nhiệm còn đuổi người đi nên Mạc Phong mới tức giận, mới ra tay, vậy mà bọn họ lại lật mặt, phủi bay trách nhiệm không chịu nhận.
“Tiền bối Dương, hay là để tôi nói!’, Mạc Phong không chịu nổi nữa bèn lên tiếng.
Người đàn ông trung niên đeo kính vội vàng ngăn cản: “Viện trưởng tuyệt đối đừng nghe cậu ta ăn nói bậy bạ. Nhìn là biết cậu ta chẳng phải loại tốt đẹp gì!”
“Đủ rồi! Ông là thầy bói à? Nhìn là biết cậu ta không phải người tốt sao? Người ta còn chưa nói gì mà ông đã biết là người ta ăn nói bậy bạ rồi? Tôi thấy ông có tật giật mình thì có!”, Dương Chính Nghĩa chắp tay sau lưng quát lớn.