“Trẻ tuổi đừng có sốc nổi quá. Tội cố ý gây thương tích đủ để cậu ngồi bóc lịch một thời gian đấy. Có thể bỏ qua được cho ai thì bỏ qua, đừng hủy hoại tiền đồ của mình. Người đàn ông trung niên Địa Trung Hải khuyên bảo chân thành.
Tiền đồ à?
Anh cười lạnh lùng: “Được lắm, vậy thì để cảnh sát và truyền thông vào cuộc. Tôi muốn xem xem bệnh viện chữa trị để xảy ra sự cố lại còn đuổi người đi thì sẽ thế nào. Tôi chỉ cần chân tướng, để xem báo trí bên ngoài sẽ vì các người hay là vì sự công bằng!”
Đám người đứng xung quanh nhao nhao bàn tán.
“Thì ra là vậy. Thế mà trước đó ông bác sĩ kia nói rằng do cô gái không có tiền cứ bám lấy bệnh viện không chịu đi!”
“Hóa ra là lúc phẫu thuật khiến não bị thương. Bệnh viện sợ phải chịu trách nhiệm nên bắt bọn họ xuất viện, lại còn nói đó là hiện tượng bình thường!”
“Bình thường cái con khỉ ấy. Dù có dùng thuốc mê thì cũng chỉ hai ngày là tỉnh thôi!”
“Ai bảo cái bác sĩ Lý đó là cháu ruột của phó viện trưởng chứ. Chắc chắn là bên trên bao che cho cậu ta rồi.
“Có phải là bác sĩ trẻ tuổi suốt ngày có quan hệ bất chính với các y tá không?”
“…”
Mấy vị bác sĩ đứng đối diện thấy mềm mỏng với anh không được nên định dùng biện pháp cứng rắn.
“Tính kiên nhẫn của bọn tôi cũng có giới hạn thôi. Cậu vu hãm chúng tôi như vậy không biết có lợi gì cho cậu không nhưng sẽ phải chịu hậu quả đấy”, người đàn ông trung niên Địa Trung Hải chỉ vào Mạc Phong và quát tháo.
Ông ta tưởng rằng làm như vậy có thể dọa nạt được Mạc Phong. Nhưng không ngờ anh chẳng buồn quan tâm, chỉ nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trước một vị bác sĩ trông khá khôi ngô, tuấn tú. Mặc dù nhìn vị bác sĩ này trông sáng sủa nhưng vẫn không giấu được vẻ khoa trương trong ánh mắt của hắn ta.
Mạc Phong liếc nhìn biển tên trên ngực áo hắn: “Lý Đức Hoa à! Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu là người mổ chính đúng không? Xảy ra chuyện một cái là có nhiều trưởng khoa bao che cho cậu như vậy cơ à. Con ông cháu cha có phải không?”
“Ha ha, liên quan gì tới anh? Anh là thế nào của cô ta? Người anh em, tôi khuyên anh một câu. Nhiệt tình cộng ngu dốt là đại phá hoại đấy. Đừng tưởng anh giúp cô ta thì đến cuối cùng sẽ có được cô ta. Cái ông già đó nên chết từ lâu rồi. Bệnh của ông ta dù không phẫu thuật thì cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Chuyện này có thể trách tôi sao?”, Lý Đức Hoa liếc nhìn Tống Giai Âm đứng phía sau Mạc Phong và lên giọng.
Đây là lần đầu tiên anh gặp phải một người đã làm sai lại còn khoa trương như thế này. Sự cố trong phẫu thuật không phải là chưa từng xảy ra, nhưng các bác sĩ đều chịu trách nhiệm và xin lỗi bệnh nhân. Chỉ cần không phải cố ý thì người nhà bệnh nhân cũng không làm khó. Vì dù sao mọi người đều biết phẫu thuật luôn tồn tại rủi ro.
Nhưng với loại người mà khi đang làm phẫu thuật còn nói chuyện với bạn gái dẫn tới xảy ra sự cố, sau đó lại còn có thái độ quá đáng như này thì đúng là lần đầu gặp phải.
Đôi mắt Mạc Phong ánh lên vẻ lạnh lẽ: “Ngông ghê nhỉ!”
“Tôi ngông đấy, anh làm gì được tôi? Dù có xảy ra vấn đề khi tôi phẫu thuật thì anh cũng làm gì được nào? Phó viện trưởng là cậu của tôi. Để xem những người này ai sẽ nói đỡ cho anh!”, Lý Đức Hoa chậm rãi bước tới hai bước, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Ngoài ra thì, cô nàng này được đấy, hay là tôi đưa anh năm trăm tệ, tối nay anh để tôi thử nhé!”