Đúng là khu vực Tây Bắc khá nghèo, phía lãnh đạo cũng ra sức khai phá khu vực đó nhưng do xa xôi, hoang vu quá. Và người ít, cao nguyên nhiều cũng là một vấn đề.
Hiện tượng sa mạc hóa nghiêm trọng khiến cho khu vực thiếu nước, thu hoạch hoa màu khó khăn. Công nghiệp thì khá lạc hậu, vì vậy khu vực này đã được người ta xem như vùng nghèo nhất rồi.
Mạc Phong chỉ bước lên gọi một cuộc điện thoại. Hơn nữa anh còn ấn loa ngoài.
Tút tút tút!
Chuông điện thoại đổ một lúc thì được kết nối: “Cậu…cậu Mạc à?”
“Là tôi! Tìm ông có chút việc đây. Tôi muốn để ông làm đại lý cấp một khu vực Tây Nam và Tây Bắc!
Không biết ông có chịu không?”
“Cái gì?”
Đầu dây bên kia kinh hãi kêu lên. Không chỉ vậy, những người có mặt cạnh Mạc Phong cũng há mồm trợn mắt.
Mọi người cảm thấy không đứng yên được nữa. Nếu như trao quyền đại lý cho khu vực Tây Bắc thì chẳng phải sau này mà họ muốn kinh doanh dược liệu sẽ phải tới vùng Tây Bắc chó ăn đá gà ăn sỏi đó để thương lượng sao.
Thả mồi bắt bóng là đây chứ đâu!
“Sao? Không chịu à?”, Mạc Phong nhướn mày cười xấu xa.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia vui mừng tới mức ngã khỏi giường: “Chịu, chịu, chỉ có điều tôi không hiểu mọi người đều phát triển về phía Tây Nam – trung tâm kinh tế, tại sao chuyện tốt như này lại tới lượt tôi chứ?”
“Hỏi hay lắm! Tiền không phải vấn đề, chủ yếu là vì tôi muốn phát triển thực lực của khu vực Tây Bắc.
Nhà họ Trần cũng được xem là danh gia vọng tộc ở đó, không biết là ông có từng suy nghĩ như vậy không?”
“Có! Đương nhiên là có! Tôi lập tức bay tới nói chuyện trực tiếp với cậu Mạc!”
“Không chỉ có việc kinh doanh dược liệu. Sau này còn có vấn đề vải vóc của Nam Khương và cả ngọc thạch nữa. Ông xem có bán được không?”
“…”
Rầm!
Đúng lúc này, đầu dây bên kia có tiếng ngã xuống đất. Những người có mặt ở bên này thì tái mét. Tơ lụa Nam Khương là cực phẩm. Thời cổ đại, đây được xem là cống phẩm để tiến vua. Giờ đây do điều kiện cuộc sống đã tốt hơn nên người bình thường cũng có thể sử dụng được.
Thế nhưng tơ lụa Nam Khương đúng chuẩn thì quá khó tìm. Những sản phẩm ở bên ngoài bây giờ đều là do máy móc làm ra. Nếu là hàng thủ công thì sẽ là những thứ vô giá và có khi không bao giờ được thấy ở những thị trường thông thường.
Người đang nói chuyện với Mạc Phong chính là Trần Thiên Long của nhà họ Trần ở khu vực Tây Bắc.
Mặc dù điều kiện khó khăn nhưng nhà họ Trần cũng phát triển rất khá ở khu vực này. Nguyên nhân là do họ lũng đoạn được thị trường khoáng sản ở đây.
Đây là một hộ gia đình giàu theo con đường làm ăn chân chính, không nhiều thủ đoạn. Họ luôn muốn phát triển năng lực về khoáng sản của mình ra khỏi khu vực Tây Bắc nhưng có rất nhiều gia tộc không chịu hợp tác, vì họ cho rằng đây là một gia tộc không có nền tảng, chỉ kiếm được có chút tiền.
Mạc Phong là ai chứ? Là thiếu chủ của nhà họ Mạc bành trướng khắp Hoa Hạ năm xưa. Riêng việc tạo được quan hệ với anh đã chẳng khác gì nằm mơ rồi, huống hồ lại còn được làm đại lý dược liệu và phụ trách việc vận hành kinh doanh tơ lụa của Nam Khương.