Chiếc áo khoác càng làm nổi bật lên vẻ thuần khiến và đầy khí chất của An Nhiên.
“Món ‘Tôm vượt biển’, có thích không?”, Mạc Phong khẽ cười.
Anh mở từng phần thức ăn ra. Mỗi một đĩa có một nửa con tôm hùm to tướng. Con tôm phải to cỡ cánh tay người lớn, bên dưới còn có bánh chiên được làm từ những con tôm nhỏ hơn.
Bữa sáng của mấy con người mà ngốn của Mạc Phong gần một tiếng đồng hồ. Anh quen dậy lúc năm giờ, sáu giờ đi mùa rau cỏ quay về, bảy giờ thì chuẩn bị xong bữa sáng cho họ.
“Ôi trời! Bữa ăn này không hề rẻ đâu nhỉ! Riêng số tôm hùm này đã ba nghìn tệ một con rồi đúng không?
Anh phát tài rồi à?”, Tống Thi Vũ kinh hãi nhìn anh.
Mục Thu Nghi chỉ nhún vai: “Giờ anh ấy là boss rồi, người ta gọi là cậu Mạc đấy. Vài con tôm có là gì!”
“Dù có nhiều tiền cỡ nào thì không phải sếp của anh vẫn là em sao?”, Mạc Phong cười hi hi nhướn mày.
Mặc dù cô không biết hiện tại Mạc Phong có bao nhiêu tiền nhưng chỉ riêng câu lạc bộ mà Thương Hồng đang quản lý thì một tháng đã thu được ba trăm nghìn tệ lợi nhuận rồi. Ngoài ra anh còn có một công ty khác nữa.
Nơi kiếm được nhiều tiền nhất có lẽ chính là công ty dược liệu. Một tháng riêng dòng tiền đã lên tới mấy triệu tệ. Doanh thu thuần cũng đạt tầm đó. Hơn nữa, công ty này mới chỉ hoạt động có hơn hai tháng mà đã phát triển tới mức đó thì có thể nói là vô cùng lợi hại.
Tống Thi Vũ không khỏi nhướn mày cười đểu: “Ấy, thành cậu Mạc rồi cơ à?”
“Được rồi, được rồi màu ăn còn đi làm. Gần đây công ty nhiều việc lắm, mau tận dụng thời gian chạy nước rút đi!”, Mạc Phong phất tay đáp lại.
Mọi người không nói gì thêm, chỉ vùi đầu vào ăn.
Lúc ăn, thi thoảng Diệp Đông Thanh lại nhìn trộm Mạc phong. Khi bị anh bắt gặp thì cô lập tức hướng ánh mắt ra chỗ khác.
Sau khi mọi người ăn xong thì vội vàng rời đi do công ty có cuộc họp gấp.
Cả ngôi nhà chỉ còn lại Diệp Đông Thanh và Mạc Phong. Anh ở trong bếp rửa bát và dọn dẹp.
Nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng ở phía sau. Anh chưa kịp quay lại thì Diệp Đông Thanh đã vòng tay ôm chặt lấy eo anh. Cô ép sát cơ thể vào lưng anh.
“Đừng đùa cô bạn nhỏ ơi, mình còn đang sắc thuốc đây này”, Mạc Phong khẽ cười nói.
Diệp Đông Thanh lắc đầu: “Không chịu, cô bạn nhỏ cứ thích ôm anh thế này. Chỉ có khi bọn họ đi hết thì anh mới thuộc về một người nên hãy để cô bạn nhỏ trân trọng chút thời gian ngắn ngủi này đi!”
Lúc này Mạc Phong xoay người nhẹ nhàng ôm cô ấy vào trong lòng, xoa xoa đầu của cô ấy: “Xin lỗi, đã làm cho em lo lắng rồi…”
“Không … em chỉ không muốn anh lại mạo hiểm vì em nữa thôi. Mặc dù anh chưa nói gì đến Nam Khương, nhưng em không phải đồ ngốc. Nam Khương mưa lớn, anh đã gặp rắc rối ở đó đúng không?!”, Diệp Đông Thanh ngẩng đầu lên nói, đôi mắt xinh đẹp có chút sưng đỏ vì khóc.
Anh đưa tay lau đi giọt nước nơi khóe mắt, đau lòng nói: “Đôi mắt đẹp như vậy, đừng dùng để khóc…”
Diệp Đông Thanh rất thông minh, nếu không phải do bị bệnh bẩm sinh thì có lẽ sẽ không hề thua kém chị Diệp Đông Lâm đâu.
Ở tuổi mười tám, cô ấy đã giúp nhà họ Diệp mở rộng công việc kinh doanh ra gấp đôi, quản lý ổn thỏa tất cả các loại giấy tờ, đồng thời cũng học xong đại học, giúp quản lý công việc kinh doanh của gia đình.
Nếu không phải bị phát bệnh ở tuổi hai mươi, có lẽ cô ấy đã tiến xa hơn trong sự nghiệp rồi!