Cộc cộc cộc!
Lúc này, một cô gái cầm điện thoại di động bước nhanh vào: “Chị Từ, chị có điện thoại!”
“Không thấy tôi đang họp sao? Không nghe!”
“Là anh Mạc gọi đến!”
Từ Giai Nhiên vốn đang cau mày khó chịu, lúc này lông mày liền giãn ra: “Cô nói là ai cơ?”
“Anh Mạc, vẫn chưa cúp máy đâu ạ, anh ấy nói là tối nay muốn mời chị đi ăn cơm!”
Ngay khi cô gái vừa dứt lời, Từ Giai Nhiên nhanh chóng bước tới, giật lấy điện thoại, bước ra khỏi cửa.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều chết lặng.
“Sếp Từ, cô còn chưa nói cho chúng tôi cách giải quyết. Làm sao chúng tôi có thể giành được mảnh đất đó chứ?”, một người đàn ông trung niên đeo kính khó hiểu nói.
Nhưng Từ Giai Nhiên đã bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu lại.
Khi đến ban công công ty, cô ấy mới cầm điện thoại di động lên, vẻ mặt ngượng ngùng nói vào điện thoại: “Nghe nói anh định mời em đi ăn tối?”
“Haizz, để liên lạc với cô Từ quả là khó khăn, có phải tôi gọi điện đến không đúng lúc không?”, Mạc Phong ở đầu bên kia điện thoại cười gượng gạo.
Từ Giai Nhiên vội vàng nói: “Đương nhiên là không, chỉ cần là anh gọi, lúc nào cũng đúng lúc cả! Còn anh ấy, nói biến mất là biến mất tiêu luôn, nửa tháng nay em chả nghe thấy tin tức gì về anh cả, nghe người ta nói mới biết anh đi Nam Khương, mấy ngày trước, Nam Khương mưa lớn, đã hai đêm em không ngủ được rồi, gọi điện cho anh thì toàn ngoài vùng phủ sóng. Em nói chứ, anh Mạc, anh có thể đừng tự dưng mất tích thế được không, như thế sẽ làm người ta lo lắng đấy!”
Đầu bên kia, Mạc Phong đưa điện thoại ra xa khỏi tai, cười tủm tỉm nói: “Tôi rời đi khiến cô lo lắng à?”
“Đúng thế! Em… em là đối tác của anh. Chúng ta có mối hợp tác về tài chính lớn như vậy. Nếu anh ôm tiền chạy mất thì làm sao? Thế nên lần sau phải cho em biết anh đang ở đâu, nếu không em sẽ lo lắng đấy!”
“…”
Có một số chuyện không cần nói quá rõ ràng, dù sao con gái cũng nên kín kẽ một chút, nhưng Mạc Phong lần nào cũng giả vờ như không hiểu chuyện gì, suýt để cho Từ Giai Nhiên lo chết.
“Được rồi, tôi đang ở dưới lầu công ty của cô, tôi đích thân đến đón cô đi ăn tối đấy, cô xuống đi!”, Mạc Phong ném ra một câu xong liền cúp máy.
Từ Giai Nhiên vội vàng xuống lầu, đi như thể giày cao gót được dùng để chạy không bằng.
Xuống lầu, đã thấy Mạc Phong khoanh tay đứng ngoài cửa, cô ấy lao tới không chút do dự cùng lo lắng.
“Này, trên người anh có mùi gì vậy?”, Từ Giai Nhiên áp sát mũi vào người anh, hít hà.
Khóe miệng Mạc Phong khẽ giật giật, vừa xuống máy bay anh còn chưa có thời gian tắm rửa, không thể nói trước đó anh vừa chui ra khỏi chuồng heo đâu nhỉ?
“E hèm, xe của tôi đỗ ở bên kia, chúng ta đi ăn gì đó trước đi, vừa ăn vừa nói chuyện!”
Nói xong liền đưa cô ấy rời khỏi công ty dưới ánh mắt của bao người.
Từ Giai Nhiên đi theo sau, nhìn chiếc Land Rover cao cấp màu đen đậu ở ven đường, không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ồ, đổi xe à, được phết nhỉ!”
“Cô thích là được!”, khóe miệng Mạc Phong khẽ nhếch, cười nói.
Khi cô ấy chuẩn bị lên mở cửa xe, chiếc Land Rover màu đen phóng đi nhanh như chớp, ở bên kia đường, Mạc Phong đang cưỡi trên chiếc xe đạp đã gỉ sét của những năm tám mươi.
Lúc này, đầu óc Từ Giai Nhiên trở nên trống rỗng, như bị anh dội cho gáo nước lạnh.