Hầu như tất cả cao thủ Nam Cương đều tụ tập bên ngoài căn nhà gỗ nhỏ từ lâu.
“Thiếu chủ, bọn họ đều đang ở ngoài cửa, nói là muốn tự mình tiễn chúng ta đi, mọi người đang chờ cậu đó!”, Triệu Vô Cực đứng ở bên ngoài hét lớn về phía Mạc Phong trong nhà gỗ.
Rầm!
Khi cánh cửa gỗ mở ra, Mạc Phong từ bên trong đi ra mang theo một chiếc túi hành quân trên lưng, vừa mở cửa đã nhìn thấy một đám người đang đứng ở bên ngoài.
Đột nhiên anh cảm thấy mình chả khác nào một ngôi sao lớn!
“Nhãi con, lần này đi bao lâu rồi lại tới hả?”, trưởng lão Phong khoanh hai tay trước ngực, trêu anh, sau lưng là hai thanh Hắc Bạch Huyền Tiễn.
Mạc Phong gãi đầu cười khổ nói: “Tôi cũng chưa biết nữa, nhưng lần sau tới, tôi sẽ mang cho ông loại rượu được pha chế bí mật ở thế giới bên ngoài, đắt tiền lắm đấy nhé!”
“Ha ha ha ha! Đúng là chỉ có đàn ông mới hiểu đàn ông nhất!”
Mọi người cùng nhau hàn huyên vài câu đơn giản, rồi đám đông nối đuôi nhau cùng hộ tống mấy người Mạc Phong rời đi.
“Cô không có điều gì muốn nói với anh ấy sao?”, Diệm Phi liếc nhìn Khương Na đã đứng bên cạnh không nói lời nào, bối rối hỏi.
Cô ấy mím môi mỉm cười: “Thôi kệ đi, có những lời tốt hơn hết là không nói!”
“Cô đấy, tôi thật sự không hiểu anh ấy có điểm gì mà cô lại si mê đến vậy, Bạch Doanh thích anh ấy, mà cô cũng thích anh ấy!”
Khương Na quay đầu, hai mắt đẫm nước nhìn Diệm Phi: “Lẽ nào cô không thích sao?”
“Thích chứ! Một người đàn ông vừa hài hước lại vừa hiểu được lòng phụ nữ thì làm gì có cô nào mà không đổ, nhưng trong lòng tôi đã có người mà tôi còn thích hơn anh ấy, cho nên… tôi nhường cho các cô đấy!”
“…”
Lúc bọn họ đi đến bên hồ nơi bọn họ đặt chân đến mười tám trại Nam Khương trước đó, Mạc Phong dừng lại: “Chúng ta lại ra ngoài từ chỗ này thôi!”
“Hả? Lại lặn xuống từ chỗ này á? Quần áo tôi vừa mới là xong mà lại nhúng nước thế này à!”, Trương Phong bất lực cúi đầu than ngắn than dài.
Trưởng lão Linh nghe thấy lời này không khỏi bật cười: “Ai nói cho mấy người biết chỉ có lối thoát này vậy?”
Mọi người lập tức chết sững.
Nhìn xung quanh.
Dưới chân núi phía Tây Nam Khương có một đội quân đang đóng quân ở đó, nhưng trang bị quá tệ, tất cả đều đang sử dụng những vật dụng từ thời xa xưa như kiếm, nếu gặp phải một nhóm côn đồ cầm súng ập tới thì thật không biết những binh lính này có thể trụ được bao lâu.
May mắn thay, thứ duy nhất mà Nam Khương không thiếu chính là các cao thủ, trừ phi là một thế lực lớn ở bên ngoài tấn công Nam Khương, nếu không thì chỉ dựa vào thế núi hiểm hách nơi đây, bọn họ có thể dễ dàng phòng ngự mà khó bị tấn công.
Khi bước vào doanh trại quân đội đóng quân ở đây, họ thấy trưởng lão Linh đang đưa mọi người đến đó liền cho đoàn người đi tiếp mà không hề ngăn cản.
Mấy người Mạc Phong đều có thể lý giải được, chỉ không hiểu là vì sao vị trưởng lão này lại đứng dưới chân núi mà không đi tiếp nữa.