“Đã đến đây rồi thì tất nhiên là phải đi cùng chứ. Ở đây lâu như vậy rồi mà tôi vẫn chưa được đi vào trong”.
Nhìn thác nước chảy cuồn cuộn, Mạc Phong không khỏi trầm ngâm, làm sao có thể biết được hang động ở đâu?
“Đi vào kiểu gì nhỉ?”
Khương Na lùi về phía sau hai bước, nhẹ nhàng nhảy lên, giẫm lên mặt nước, nơi cô ấy đang đứng lập tức đông cứng, sau đó vươn mình nhảy vào trong thác nước.
Cảnh tượng này cực kỳ giống lúc Tôn Ngộc Không dẫn theo đám khỉ con khỉ cháu nhảy vào động Thuỷ Liêm.
Diệm Phi cũng không do dự nhiều mà chạy theo đường Khương Na vừa đi, nhảy xuống dưới thác nước, lật người một cái nhảy vào trong.
“Chúng ta cũng đi thôi, đem theo túi xách để lát nữa đựng nhiều một chút!”, Mạc Phong liếc mắt nhìn Trương Phong, trầm giọng nói.
Trong khi đó, Trương Phong nhìn thác nước mà không khỏi hơi sợ, rụt rè nói: “Anh Mạc, anh nghĩ dưới nước sẽ có thứ gì? Tôi cứ cảm thấy không ổn ấy!”
Đúng là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng!
Thuật khinh công của Mạc Phong không tốt bằng bọn họ nên anh nhặt một vài mảnh gỗ ở bên cạnh, ném một mảnh về phía giữa nước trước, sau đó mới đứng dậy và giẫm lên mảnh gỗ đó, lúc nhảy lên anh lấy ra một mảnh gỗ ở tay, tiếp tục ném nó về phía mặt nước ở trước, cứ như vậy mà đi đến phần đáy thác nước.
Anh nhảy tới chỗ lúc trước Diệm Phi và Khương Na tiến vào, nhưng không ngờ lại không có hang động nào cả mà đâm thẳng vào một tảng đá.
“Mẹ chứ… Không phải nói phía sau thác nước là hang động à? Tại sao lại là đá?”, anh đập mạnh đầu vào tảng đá, cả người xoay vòng vòng, rơi xuống.
Nhưng khi anh sắp ngã, bỗng có một bàn tay vươn ra nhanh chóng đỡ lấy anh.
Mạc Phong ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Diệm Phi, từ góc độ của anh nhìn lên, anh gần như có thể nhìn thấy nội y, thậm chí còn có thể nhìn thấy dòng chữ trên ngực cô ấy.
“Xem đủ chưa? Miệng động Huyền Nhai này không lớn lắm, nếu không tìm được đúng vị trí sẽ…”
Diệm Phi còn chưa nói xong, bên cạnh liền vang lên một tiếng động lớn.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Trương Phong cũng đập đầu vào đá: “Mẹ kiếp! Truyện cổ tích toàn lừa người thôi, chẳng phải người ta nói phía sau là hang à?”
Lúc này Khương Na cũng đi ra lôi hắn vào, hang động quá hẹp, chỉ có thể đủ chỗ để hai người đứng, bốn người đồng thời tiến vào thì bắt buộc phải ngồi xổm.
“Cô có chắc là bên trong đó có linh chi Lửa không?”, Mạc Phong hỏi với giọng hoài nghi.
Diệm Phi cười khúc khích: “Nhìn đi em gái tôi ơi, người đàn ông như thế này cho dù cô có tốt với anh ta như thế nào, thì cũng không nhận được nổi một lời tốt đẹp từ miệng anh ta đâu. Anh có biết rằng cô ấy dẫn anh tới đây là đã vi phạm lời dạy của tổ tiên không? Vậy mà anh vẫn còn không tin cô ấy! Linh chi Lửa thích mọc ở nơi ẩm ướt lạnh lẽo, anh cho rằng ở đây không đủ ẩm sao?”
Những dấu chân ẩm ướt trong hang động này khi giẫm lên có thể phun ra nước nên đúng là Linh chi Lửa thích sinh trưởng ở nơi này.
Bốn người bước vào bên trong, kỳ lạ là càng đi vào thì càng rộng rãi, trước mặt dường như có một tia sáng vàng mờ ảo.
“Mọi người mau nhìn xem là thứ gì? Bên dưới toàn bộ là vàng sao?”, Trương Phong kêu lên, chỉ vào dòng sông đen ngòm đang phát ra ánh sáng lấp lánh trong động.