“Cô đang đợi tôi sao?”, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô ấy, Mạc Phong không khỏi cảm thấy hơi đau lòng, thậm chí còn thoáng nghĩ đến dáng vẻ dịu dàng, yểu điệu của Diệp Đông Thanh.
Khương Na khẽ quay đầu lại nhìn thấy anh, cô ấy lập tức nở một nụ cười tươi tắn để lộ lúm đồng tiền không quá sâu: “Anh đến rồi! Chuẩn bị đi sao?”
“Ừ, tôi định bảo cô dẫn tôi đi tìm linh chi Lửa, sức khoẻ cô có ổn không đấy?”
Cô ấy đứng dậy xoay người một vòng: “Không sao, tôi chỉ hơi buồn ngủ thôi!”
Mạc Phong dùng một tay nắm lấy cổ tay của Khương Na, lúc đầu cô ấy chưa kịp phản ứng, vội vàng muốn rút tay ra nhưng đã bị anh nắm chặt nên không tài nào động đậy được.
Anh nắm lấy tay cô ấy không phải để giở trò đồi bại mà là để bắt mạch, lúc này mạch của cô ấy đã ổn định, nhưng nhịp đập của mạch không giống như mạch của một cô gái mười tám tuổi mà giống như mạch của một người già. Thoạt nhìn thì bên trong cô ấy rất kỳ lạ, tựa một người đang suy yếu ở tuổi ngũ tuần.
Soạt!
Anh lấy ra mấy cây kim bạc, nhanh chóng đâm vào huyệt đạo chính của Khương Na: “Cô ngồi đi, tôi giúp cô thông huyết!”
“A!”
Mạc Phong không cho Khương Na có cơ hội để phản ứng lại, anh dùng một tay khoác hẳn lên vai khiến cô ấy bắt buộc phải ngồi trên mặt đất.
“Vậy thì… hay là cô cởi áo ra trước đi Cô yên tâm, tôi là người học y, chắc chắn sẽ không nhìn linh tinh.
Tôi muốn giúp cô điều hòa nội tạng và kích hoạt năng lượng tiềm tàng của mỗi cơ quan!”
Dù sao thì cũng cần phải châm cứu, hơn nữa sau lưng còn có mấy cái huyệt đạo, nhìn xuyên qua quần áo cũng khó lắm.
Anh tưởng Khương Na sẽ mắng mình là tên khốn nạn dê xồm, nhưng nào ngờ cô ấy còn không thèm hỏi mà chỉ nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo, bên trong vẫn mặc chiếc áo lót màu tím mang đậm phong cách cổ xưa.
Làn da nõn nà dưới ánh nắng mặt trời như càng trở nên trắng sáng, mịn đến mức thậm chí không thể tìm thấy lỗ chân lông.
Làn da quá mức nõn nà, bảo sao mà người ta toàn nói phụ nữ Nam Khương đẹp như tranh vẽ, quả nhiên là thật.
“Anh mà nhìn nữa thì tôi mặc quần áo vào đấy!”, Khương Na vẫn nói với giọng điệu lạnh nhạt yếu ớt nhưng khuôn mặt xinh xắn đã đỏ đến tận gốc mang tai, chỉ là cô ấy đang quay lưng về phía Mạc Phong nên anh không nhìn thấy.
Anh khẽ ho rồi nhanh chóng quay mắt đi chỗ khác, dùng kim bạc vận động máu đi khắp cơ thể để kích thích nội tạng, thực ra cơ quan này bình thường phải mất cả trăm năm mới có thể bị suy yếu. Nếu khi sống đến một trăm tuổi mà bị kích thích nội tạng thì chỉ cần trái tim còn chưa hoàn toàn suy kiệt, người đó vẫn có thể tiếp tục sống thêm vài năm.
Mỗi một cơ quan thực ra đều tích tụ một số năng lượng để tự bảo vệ, nên vẫn chưa đến mức suy kiệt hẳn.
Mặc dù nội tạng của Khương Na đã hơn năm mươi tuổi, nhưng bởi vì Nam Khương không bị ô nhiễm, nên khi an cư lạc nghiệp ở nơi này, cộng thêm với việc cô ấy sử dụng Vẫn Sinh Cổ, chỉ cần năng lượng tiềm tàng trong nội tạng được kích thích, cô ấy sống được thêm sáu mươi năm nữa cũng không thành vấn đề.