“Vậy thôi à? Một hòn đá mà có thể giúp vận khí của Nam Khương chúng tôi không tiêu tan trong ba trăm năm sao?”, trưởng lão Thạch cảm thấy không tin lắm.
Trương Phong khẽ quay đầu lại nhìn ông ta cười: “Ông không tin tôi à?”
“Không phải không tin nhưng lẽ nào một hòn đá bình thường như thế này mà có thể bảo đảm sự thái bình cho Nam Khương chúng tôi trong ba trăm năm thật à?”
Trưởng lão Linh vội vàng nháy mắt ra hiệu ông ta đừng nói thêm nữa. Có một câu nói thế này: dùng người thì không nghi mà nghi người thì không dùng “Được rồi, dù sao những điều cần làm tôi cũng đã làm. Tin hay không là chuyện của mọi người. Tầm một, hai tháng nữa là có thể nhìn thấy kết quả! Giờ có phải là lúc thực hiện lời hứa của mọi người rồi không?”, Trương Phong khoanh tay cười lạnh lùng.
Đi một vòng cuối cùng cũng nói tới vấn đề chính. Mấy vị trưởng lão nhìn nhau, hình như không hiểu Trương Phong có ý gì.
Có vẻ chỉ có trưởng lão Phong là biết: “Mọi người muốn lệnh bài của Miêu Cương à?”
“Đúng là trưởng lão Phong nhanh tai nhanh mắt. Tôi và anh Mạc đã giúp Nam Khương xử lý nhiều rắc rối như vậy, hơn nữa tôi còn giúp giải quyết vấn đề phong thủ ở đây, vậy thì năm miếng lệnh bài Miêu Cương chắc không quá đáng đâu nhỉ!”, Trương Phong phất tay cười xấu xa.
Đám đông lập tức kinh hãi kêu lên: “Năm miếng lệnh bài Miêu Cương sao?”
Lệnh bài Miêu Cương được phát ra, dù có phải nhảy vào núi đao biển lửa cũng phải hoàn thành. Giờ lại đòi những năm miếng, điều đó có nghĩa là Mạc Phong có thể khiến sai khiến bọn họn hoàn thành năm nhiệm vụ!
Hơn nữa còn không được từ chối và phản kháng.
Đừng thấy nội bộ Nam Khương đang tổn thất nghiêm trọng mà coi thường, vì người vẫn còn đó. Quá trình kiến thiết, phục hồi lại cũng chỉ mất có vài tháng. Nếu như họ thu nạp Nam Khương thì chắc chắn nó sẽ giúp ích cho sự phát triển của Mạc Phong sau này.
Dù sao Miêu Cương cũng là một thế lực khủng khiếp mà nhiều người không biết. Nếu như biết sử dụng thì chắc chắn nó sẽ là một thanh kiếm sắc bén.
Mấy vị trưởng lão xúm lại lầm bầm thảo luận.
Mạc Phong kéo hắn qua một bên, vỗ ngực hắn cười đểu: “Được đấy, não nảy số nhanh gớm!”
“He he, cảm ơn anh Mạc. Dù gì chúng ta cũng sức mỏng lực yếu, phải có thêm vài bên cùng hợp tác mới được. Chưa tới ba tháng nữa, Nam Khương sẽ hồi phục lại như thường, chúng ta sẽ có lệnh bài Miêu Cương cộng thêm mối quan hệ khá tốt đẹp với mấy người đẹp kia thì sau này có gì mà họ chẳng giúp!”, Trương Phong ngoác miệng cười he he.
Gã này muốn Mạc Phong bán nhan sắc của mình để kiểm soát mối quan hệ với mấy người đẹp thuộc tầng lớp cấp cao của Nam Khương. Như vậy sau này dù có chuyện gì thì chắc chắn họ cũng sẽ ra tay giúp anh.
“Biến biến biến, cậu nghĩ cái gì vậy? Tôi trông giống loại người dựa vào phụ nữ mới có thể làm việc được sao?”
Trương Phong gật đầu cười xấu xa: “Giống!”
“Mấy ngày không được ăn đòn nên thấy khó chịu phải không?”
“…”
Lúc này mấy vị trưởng lão đã thảo luận xong.
“Người anh em Mạc Phong”, trưởng lão Phong vẫy tay gọi.
Nghe thấy vậy, Mạc Phong bèn quay đầu đáp lại: “Tới liền!”
Anh đi tới trước bọn họ khẽ đáp lễ. Trưởng lão Linh là cô gái duy nhất trong hội trưởng lão, cũng là người có quyền phát ngôn nhất dù anh không biết tại sao cô lại có quyền năng đó mặc dù ít tuổi nhất, lại là con gái.
“Mấy người chúng tôi đã bàn bạc. Việc vượt tháp thành công vốn đã có được ba tấm lệnh bài, cộng thêm việc mọi điều kết thúc trong viên mãn cũng là nhờ các cậu nên năm lệnh bài không thành vấn đề!”, trưởng lão Linh cầm tẩu thuốc màu tím trong tay khẽ cười.