Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 1010




Dù gì Mạc Phong cũng là ân nhân của Nam Khương, hơn nữa đúng là chủ trại Lưu đã có lời lẽ khiếm nhã với anh nên khi anh ra tay thì mọi người cũng làm như không thấy.

Diệm Phi thấy vậy vội vàng bước lên giải vây: “Trưởng lão, tôi đã đưa Thánh nữ tới đây rồi, có thể họp được chưa!”

“Đại kiếp lần này ảnh hưởng rất nhiều tới Nam Khương của chúng ta. Mặc dù tạm thời chúng ta đã diệt trừ được họa hại ở trong đầm Bích Thu nhưng vận khí của Nam Khương bị thất thoát vẫn chưa được giải quyết, có lẽ là do long mạch đã phải chịu ảnh hưởng, cần phải nghĩ cách ngăn cản!”, trưởng lão Tôn khẽ gật đầu.

Lúc trước Bạch Doanh ra khỏi núi tìm đá thần là để bù đắp những phần bị khiếm khuyết của long mạch, khiến long khí không bị thất thoát. Như vậy thì người Nam Khương mới có thể tiếp tục sinh tồn ở đây, nếu không vài năm nữa họ sẽ phải di chuyển hết lên phía Bắc.

Vấn đề là nếu tất cả mọi người đều dồn về đó thì các gia tộc cũng sẽ không đồng ý.

Lúc này Trương Phong bước ra cười thản nhiên: “Chuyện này dễ thôi!”

“Cậu có cách à?”, trưởng lão Tôn nhìn hắn với vẻ nghi ngờ.

Lúc trước mọi người cũng đã được chứng kiến bản lĩnh của hắn. Đây là truyền nhân của Kỳ Môn Độn Giáp. Có những chuyện hắn hiểu biết nhiều nên mọi người ra vẻ khúm núm như đang cầu xin.

“Đương nhiên là có cách. Đầu tiên long mạch không phải là thứ cố định. Thế núi có thể không đổi nhưng vận khí thì sẽ thay đổi. Lưu Bá Ôn từng đi khắp nơi cắt đứt long mạch nhưng khi tới Trường An thì phát hiện ra một quần tụ long mạch vô cùng hùng hậu ở đây, Lưu Bá Ôn định qua hai ngày sau sẽ ra tay nhưng đêm đó ông ta nằm mơ, trong giấc mơ một người đàn ông râu tóc bạc phơ đã nói rằng long mạch ở đây đã bị tiêu tán, kêu ông ta hãy quay về!”

“Ngày hôm sau tỉnh lại Lưu Bá Ôn lập tức lên núi kiểm tra thì không ngờ tình hình lại đúng như vậy thật.

Toàn bộ long mạch đã biến mất, cây cối bắt đầu khô héo, nước trong ao hồ chảy ra ngoài, mặt sông thì xuất hiện rất nhiều cá chết!

“Đám đông rơi vào im lặng. Vì những điều Trương Phong nói cũng đã xảy ra ở Nam Khương.

Lúc này trưởng lão Phong đứng lên hỏi hắn với vẻ nghi ngờ: “Ý của cậu là có người đã phá hoại long mạch của Nam Khương chúng tôI?”

“Về cụ thể thì cần phải đi xem mới biết được. Nếu như bây giờ mọi người có thời gian thì có thể đưa tôi tới miếu tổ của Nam Khương”.

Miếu tổ của Nam Khương nằm ở phía Nam của trại Đông Bảo. Mọi người nói là làm, vì vấn đề long mạch thất thoát mà không được giải quyết thì người dân sẽ không thể yên ổn sinh sống.

Mấy người Mạc Phong đã muốn tới miếu tổ thì hội trưởng lão cũng đích thân đưa họ đi tế bái tổ tiên một chuyến.

Đường lên núi khó đi vô cùng, hơn nữa vừa nãy mưa to như vậy, đất vừa nhão vừa trơn nên lại càng khó đi hơn.

Họ đi tới huyệt động, bên trong rộng tới mức có thể chứa được hàng nghìn người. Trong đó đặt hàng trăm linh vị của người đã mất.

Đây đúng là trung tâm long mạch của Nam Khương. Vừa bước vào trong mọi người đã cảm thấy có gì đó không ổn. Đừng nói là Trương Phong – người hiểu về phong thủy mà ngay cả người bình thường cũng có thể cảm nhận thấy điều bất thường.

“Trưởng lão Linh, mọi người nhìn xem đây là gì?”, Diệm Phi vội vàng chỉ vào phía đối diện.

Tất cả mọi người chạy theo thì thấy ở gần miếu tổ xuất hiện dấu vết bị đào bới, hơn nữa còn là một cái hố rất to.

Không chỉ vậy, xung quanh cũng có nhiều hố bị đào tương tự. Hố to hố nhỏ rất nhiều. Nhìn theo mức độ mài mòn của những hòn đá thì có lẽ dấu vết của những cái hố này chưa quá một năm, thậm chí giống như mới được đào một hai tháng.

Dù Trương Phong không nói thì trưởng lão Linh cũng hiểu điều đó có nghĩa là gì.

Điều đó chứng tỏ có người đã phá hủy long mạch của Nam Khương.

“Hay là trấn áp lại đi?”, trưởng lão Tôn gãi đầu cười nói.