Sau đó như thể nhớ ra điều gì, Mạc Phong vội vã vỗ vỗ đầu nói: “Đúng rồi, Bạch Doanh đâu? Những người khác đâu?”
“Yên tâm đi, cô ấy không sao, chỉ bị trọng thương như anh chứ không mất mạng. Hiện giờ cô ấy đã tỉnh rồi, có điều hình như tâm trạng không tốt lắm, suốt ngày tự nhốt mình trong phòng. Những người khác đều bình an vô sự. Chị dâu Thương Hồng giúp đỡ việc dưới bếp, mấy người Triệu Vô Cực ra ngoài chặt củi, gần như toàn bộ khu vực Nam Khương đã trở lại bình thường. Có điều, vẫn còn nơi bị ngập nước!”
“…”
Trời đã ngừng mưa ba ngày, nước lũ cũng rút dần. Có điều những người bị lũ cuốn, còn những người bị thương trong trận chiến không phải ngày một ngày hai là hồi phục được.
Trong đợt đại hồng thủy này, ít nhất phải có hàng chục nghìn người gặp nạn. Chính quyền còn hỗ trợ các gia đình gặp nạn để họ xây dựng lại cuộc sống.
Cho nên năm vị trưởng lão bây giờ bận tối tăm mắt mũi, có điều tất cả đã kết thúc rồi. Sau này họ sẽ không phải cống nạp thiếu nữ để lấy lòng con quái vật trong đầm Bích Thu nữa.
“Dìu tôi dậy đi!”, Mạc Phong túm lấy cánh tay Trương Phong lấy đà đứng dậy.
Nghe Trương Phong nói mấy ngày nay tâm trạng Bạch Doanh rất tệ nên anh muốn tới thăm cô xem sao.
Chỉ sợ cô ấy trong lòng có chuyện u uất không nói ra được rồi lại làm việc dại dột.
Mạc Phong ra khỏi phòng, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt anh. Lâu lắm anh mới cảm nhận được cảm giác ấm áp này, vô cùng dễ chịu.
Đã mấy lần anh tưởng mình sẽ chết ở đây, không ngờ cuối cùng cũng qua được cửa tử.
Mạc Phong đang ở trong một điền viên, cảnh sắc tươi đẹp. Hai bên còn có cối xay gió, bên sông có bánh xe nước. Trận hồng thủy lớn như vậy nhưng nơi này như thể chẳng hề bị tàn phá.
Đây cũng là lần đầu tiên anh có thể cảm nhận được vẻ đẹp thật sự của Nam Khương sau khi sóng gió qua đi.
Trương Phong dẫn anh băng qua một khu rừng, tới một căn nhà gỗ nho nhỏ: “Anh Mạc, cô ấy ở trong đó, anh vào đi, lúc trước tôi đã mang đồ ăn tới nhưng bị cô ấy đá ra ngoài!”
Trước đó đã mấy lần hắn mang cơm cho Bạch Doanh nhưng đến vào cửa cũng không được. Nếu mà có bước vào thì cả người và cơm sẽ bị đá bay ra ngay.
Sau đó, Khương Na phải đi đưa cơm. Nhưng hình như cô ấy không hề ăn. Đúng ra đã hai ngày rồi Bạch Doanh chẳng ăn uống gì.
Mạc Phong khẽ gật đầu, lết cái cơ thể mệt mỏi của mình bước tới trước cánh cửa gỗ. Lúc này cơ thể anh yếu ớt giống như người bị bệnh nặng mới hồi phục.
Cộc cộc cộc!
Anh khẽ gõ cửa.
“Tôi không đói!”
Cộc cộc cộc!
Mạc Phong không lên tiếng, chỉ tiếp tục gõ cửa.
Cửa vừa mở ra, anh còn chưa kịp vào thì đã thấy bát đĩa bên trong phi như tên lửa ra bên ngoài.
Anh khom người, chiếc đĩa rơi xuống đất vỡ tan tành.
“Chuyện gì vậy. Cô chào đón tôi như vậy sao?”, Mạc Phong cười xùy.
Bạch Doanh nghe thấy giọng anh thì vội vàng quay lưng lại. Cô đứng dậy, cười với vẻ lúng túng: “Xin..xin lỗi nhé…tôi không biết là anh…”
“Lẽ nào không phải là tôi thì cô sẽ tùy tiện nổi nóng như vậy à?”
“Tôi…”
Cô cúi đầu ấm ức rồi sà vào lòng anh. Hành động đột ngột đó suýt nữa khiến anh ngã ra đất.
Giờ Mạc Phong yếu tới mức người bình thường cũng có thể giết chết anh một cách dễ dàng. Cuộc đại chiến lần này đã khiến anh bị tổn thương nguyên khí.