Người Chồng Bị Bỏ Rơi

Chương 6




Nàng còn đang do dự, Tiểu Kì cách vách chạy sang, hai đứa trẻ cùng nhau chơi đùa, nữ nhi cũng không hỏi thêm nữa, nàng cũng tạm thời đem vấn đề vứt ra sau ót.

Ăn xong bữa sáng, dọn dẹp sạch sẽ, tiệm bán hoa mở cửa buôn bán, nàng bận rộn nhưng vẫn luôn nghĩ tới hắn. Gọi điện thoại hỏi thăm hắn sao? Hắn có tức giận không? Gọi sang thì biết nói cái gì?

Nàng luôn lo lắng cho hắn, lúc này là nàng đang nợ hắn, lúc này không nên hung hăng với hắn, nên lấy thái độ gì đối mặt với hắn?.

Nàng trái lo phải nghĩ, chậm chạp không cách nào gọi điện cho hắn, cho đến khi nữ thư ký vào mua hoa, lần này nàng chọn hoa bách hợp màu trắng.

Bao hoa xong, nàng nhị không được hỏi “Lão bản cô nhờ cô đến mua hoa nên hoa là cô chọn sao?”

“Lão bản muốn tặng hoa đương nhiên phải tự mình chọn a”

“À, Hắn thường nhờ cô mua hoa tặng người khác sao?”

“Đúng vậy a, phần lớn đếu là vì công việc làm ăn, cô là người thứ nhất hắn tặng mà không phải vì chuyện công”

“Phải không?” Nàng âm thầm vui mừng, nhưng cũng không tin tưởng lắm.

“Tôi vừa mới vào công ty, mới đây được phái đến làm thư ký của tổng giám đốc. Nghe nói hắn cùng nữ nhi của tổng giám đốc kết hôn, sau đó lại ly hôn, đến giờ vẫn độc thân. Chúng tôi đều nghĩ có lẽ hắn vẫn còn yêu người vợ trước”.

“Có lẽ……Hắn chưa gặp được người phù hợp với hắn” Thật vô dụng, nàng thế mà lại vì câu nói này tim đập liên hồi

“Đại khái là……Tiêu chuẩn của hắn cũng quá cao! Nữ nhân thích hắn cũng không ít, các loại mỹ nữ đều có, thường tới phòng làm việc tìm hắn, hắn đều muốn ta ngăn lại, đến cả điện thoại cũng không nghe. Hắn nhỡ tôi đến tặng hoa cho cô, có lẽ đối với cô có cảm tình đặc biệt”

Thư kí cười híp mắt, đưa hoa nhiều ngày như vậy,vị lão bản nương này cũng chủ động hỏi thăm cấp trên của nàng, nàng được dịp nói tốt thêm vài câu “Lào bản tôi không tệ, hắn không lăng nhăng, cũng không có ham muốn xấu xa, chỉ là rất khó nói chuyện…..”

“Nói không chừng nếu hắn muốn hẹn nữ nhân, sẽ cho mã số nhà riêng…..”

“Không có a, nếu hắn muốn cùng nữ nhân hẹn hò chắc chắn sẽ có dấu hiệu khác biệt a…….Đó, nói như vậy thì mấy hôm nay hắn rất khác lạ, hắn mấy bữa qua không giống như bình thường thích làm thêm, làm một chút đã đi, tôi nghĩ là hắn đi dự tiệc, kết quá hắn nói hắn đi làm vệ sĩ”

“Vệ sĩ? Có ý gì?”

“Tôi đoán là đi bảo vệ người nào đó, hoặc là canh giữ nhà ai đó? Đúng rồi hắn như vậy là bắt đầu từ ngày tặng hoa cho cô, hắn không phải đã đi đến đây chứ?”

Thư kí rời đi, Bạch Ái Lâm giật mình, tâm bị náo loan, rung động không thôi.

Nếu như mỗi ngày hắn đều đến canh cửa, tại sao lại không bước vào? Đúng rồi, là nàng nói không muốn gặp hắn, hắn tiến vào sẽ khiến nàng không vui.

Nhưng hắn không có rời xa, chỉ là không có lại gần, hắn khát khao có một gia đình. Nàng và nữ nhi là người thân mà hắn không thể chạm vào, tưởng tượng hắn một mình ngồi bên đường nhìn nàng và nữ nhi, tưởng tượng ánh mắt tịch mịch, cô đơn của hắn…..Có bao nhiêu chua xót bao phủ tâm can nàng.

Nàng mềm lòng, đau lòng cho hành động ngốc nghếch của hắn, 4 năm này, oán cũng đã oán đủ, giận cũng đã tan, làm không được vợ chồng vẫn có thể làm bằng hữu. Nàng không tha thứ cho hắn, thật ra cũng là không tha cho chính nàng, để mình bị vùi lấp trong nỗi đau.

Nàng muốn học cách để kiềm chế, cùng hắn gặp gỡ, hắn cũng có thế thường xuyên gặp nữ nhi.

Hay là trước tiên tìm hiểu hắn hôm qua đến cục cảnh sát kết quá thế nào?

Nàng lấy điệm thoại ra, bấm số của hắn, nghe tiếng chuông kéo dài vang lên, bỗng nhiên nghĩ, đây là số điện thoại 4 năm trước, có lẽ hắn đã đổi số…..

Nàng do dự có nên cúp điện thoại hay không? Đầu bên kia đã có kết nối__

“Ái Lâm” Giọng nói nam quen thuộc vang lên, mang tia vui mừng

“Ách, em….em vừa mới quay số, định thông báo là con gái đã không sao, định gọi vào số công ty, nhưng lại không biết số……” Nàng làm chi bối rối đến nói năng không mạch lạc? Bạch Ái Lâm ảo não “May mà anh không đổi số”

“Máy nội bộ của anh là 5576” Đây là lần đầu tiên sau khi ly hôn nàng gọi điện cho hắn, Phó Duật Hàm trong lòng vui mừng “Anh mới đổi chức vụ nên số điện thoại cũng khác, bất quá số cũ vẫn giữ, để nếu như em muốn tìm anh thì vẫn có thể liên lạc được”

Ngữ khí của hắn phảng phất như chờ đợi nàng gọi tới……..Cho nên số điện thoại này là vì nàng mà giữ lại? Bạch Ái Lâm nghe tiếng lòng vừa động “Anh có sao không? Tối hôm qua em định đến sở cảnh sát hỏi thăm mà không cẩn thận ngủ thiếp đi, cảnh sát nói như thế nào?”

“Bọn họ hỏi anh rất nhiều, xác định anh đối với em không có ý đồ gì xấu, rạng sáng mới thả anh đi, chắc là không có việc gì. Bất qua anh ngủ chỉ có mấy giờ lại phải đi làm, nên hiện giờ anh rất mệt” Thật ra thì cảnh sát mập lôi kéo hắn nói những chuyện sau khi ly hôn, sau liền thả ra. Hắn cố ý nói khoa trương lên như vậy, sử dụng khổ nhục kế, quả nhiên khiến nàng áy náy.

“Thật xin lỗi, em không phải cố ý để chuyện xảy ra như vậy, thật xin lỗi, cũng cảm ơn anh đã vì Mỗ Mỗ làm như vậy”

“Sau khi Mỗ Mỗ ra đời, anh đã không ở bên cạnh nàng, anh đây là không hoàn thành trách nhiệm của người cha, ít nhât là cũng không nên làm nàng cảm thấy sợ” Hắn chế nhạo “Anh là lần đầu tiên ngồi trên xe cảnh sát, cảm giác rất đặc biệt”

Nàng cười khẽ “Lời của anh rất mết mỏi, nên nghỉ ngơi đi, không nên làm việc nữa”

“Thật ra thì bây giờ cũng khá tốt, chuẩn bị có cuộc họp không thể vắng mặt, anh uống đại 2 ly cà phê, bây giờ cũng khá tỉnh táo” Hơn nữa, điện thoại của nàng đã làm hắn tỉnh táo hơn.

“Mấy ngày nay anh đều tặng hoa, cộng thêm biểu hiện tối hôm qua, em cảm thấy thế nào? Có phải đáng khen ngợi không?” Quan hệ của họ có thể tốt hơn hay không? Nàng có nguyện ý để hắn gặp nữ nhi?.

“Thật đáng để ngợi khen, cảm ơn anh đã tặng hoa” Hắn giống như đứa trẻ vội vã đòi quà, nàng khẽ cười “Bất qua em có một vấn đề, mới vừa rồi thư ký của anh đến mua hoa, nói một chuyện em không hiểu lắm, nàng nói gần đây khi tan sở anh thường đi làm vệ sĩ, đây là có ý gì?”

“Ách….” Thư kỳ làm chi phải lắm mồm vậy? Hắn mặt hơi nóng, không chịu thừa nhận, cứng rắn chối “Cũng không có gì, chính là…..phòng trọ cạnh công ty mới mở một cửa hàng bán bánh bao rất ngon, mỗi đêm đều bán, anh tan sở liền chạy tới xếp hàng, cùng với một đống người đứng trước cửa, giống như làm vệ sĩ”

“Thì ra là vậy, nghe thư kí nói như vậy em còn tường ngày hôm qua anh xuất hiện không phải là trùng hợp, tưởng anh chiều nào cũng xuất hiện ở cửa hàng, làm em có chút…..”

“Em có chút thế nào?” Hắn nín thở

“Có chút cảm động, cũng cảm thấy em đối xử với anh thật không tốt. Thì ra chẳng qua là anh mỗi đêm đều đi mua bánh bao, vậy thì tốt, em còn tưởng anh mỗi đêm đều đứng canh giữ ở cửa hàng, nếu vậy thì em cảm thấy thật áy náy” Giọng nói của hắn không được tự nhiên đã cho nàng đáp án, kì thật tim nàng rất ấm áp nhưng vẫn giả vờ như không biết.

“……” Đáng hận, thất sách a! Hắn làm chi không thừa nhận? Làm chi phải sĩ diện? Phó Duật Hàm rất ảo não “Thật ra thì anh…..Đúng là muốn đi tìm em, nhưng lại sợ em không vui, cho nên không dám……Nhưng anh không có làm gì cả, anh chỉ muốn nhìn thấy em và nữ nhi”

Nàng ôn nhu nói “Sau này anh muốn đến thăm nữ nhi lúc nào thì đến”

“Em sẽ cho anh vào trong cửa hàng sao?” Hắn vừa mừng vừa sợ.

“Em đã nghĩ thông, ly hôn không phải là kết thù, chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu. Mỗ Mỗ cũng là nữ nhi của anh, em không có quyền tước đoạt việc anh và nữ nhi gặp gỡ, dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên phải là Mỗ Mỗ chấp nhận gặp anh. Nàng hoàn toàn không nhận ra anh, em phải nói rõ ràng với nàng”

Nhưng hắn không muốn làm bằng hữu……Hắn kiềm chế, quan hệ thật vất vả mới có chuyển biến, phải từng bước một “Cho nên anh có thể đến mọi lúc”

“Tiệm bán hoa sau chín giờ sẽ đóng cửa, Mỗ Mỗ phải đi ngủ, vậy nên hãy đến trước chín giờ”

“Tốt, hiện tại anh đã bị muộn, phải đi___” Hắn nhanh chóng tra một chút lịch làm việc, vừa bóp tay “Aiz…..Tối này không đi được, anh phải đi dự tiệc”

“Vậy thì hôm nào cũng được”

“A, Mỗ Mỗ thích ăn cái gì? Thích chơi cái gì? Thích quần áo nào?” Phó Duật Hàm bắt đầu kế hoạch mua chuộc nữ nhi, nhất định phải khiến nàng lưu lại ấn tượng tốt với hắn. Vì sao tối hôm này lại có bữa tiệc trọng yếu? Hắn thật muốn gặp mặt nữ nhi dễ thương của hắn ngay bây giờ a!

Về phần mẫu thân của nữ nhi, nàng yêu thích gì hắn đều nhớ được, đến lúc đó hắn sẽ làm cho nàng kinh hỉ.

Bạch Ái Lâm buốn cười “Anh gấp cái gì? Anh là muốn gặp nữ nhi, không phải đến bái kiến nhân vật nào đó to lớn”

“Dĩ nhiên, lần đầu tiên chính thức gặp mặt nữ nhi, phải quan trọng chứ” Đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt không thân thiện nhìn mình, Phó Duật Hàm ngẩng đầu lên, thấy Bạch Thăng Khánh đã đứng trước của phòng họp, đang nhìn chằm chằm hắn.

“Sắp bắt đầu họp rồi, có gì tối nay nói chuyện tiếp” Hắn cúp điện thoại, đi về phía phòng họp.

Bạch Thăng Khánh lạnh nhạt hỏi “Nói điện thoại với ai vậy? Xem ra tâm tình của ngươi rất tốt”

“Là công trình xây dựng trước kia, chủ thầu gọi điện đến cảm ơn” Hắn không muốn nói thật, khiến nhạc phụ đại nhân ngăn cản.

“Phải không? Sao ta có nghe thấy ngươi nhắc đến nữ nhi mà. Ta đã nói trước, ngươi không được quấy rầy Mỗ Mỗ và Ái Lâm, ngươi không nghe thấy sao?”

Rõ ràng đã nghe thấy, làm chi phải hỏi hắn “Dĩ nhiên không có, chỉ là Mỗ Mỗ cũng là con gái của con, con cũng nên có chút trách nhiệm, quan tâm tới nàng……”

“Không cần. Năm đó ta đã cảnh cáo ngươi không được quấy rầy Ái Lâm, nếu không sẽ khai trừ ngươi, bây giờ ta cũng sẽ như vậy, ta cũng rất coi trọng ngươi, nhưng nếu muốn phá hủy ngươi thì sẽ không nương tay. Ngươi đã có gắng lên được đến đây, cùng Ái Lâm giữ khoảng cách mới là việc làm thông minh, không phải sao?

Đúng vậy a, hắn đi đoạn đường này, là vì ai?

Phó Duật Hàm mâu quang lóe lên, mỉm cười “Cảm ơn tổng giám đốc nhắc nhở”

Bạch Ái Lâm để ống nghe xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Nàng cảm thấy quyết định lần này là chính xác, nàng tin tưởng hắn cùng nữ nhi ở chung một chỗ rất tốt. Bọn họ là vợ chồng đã ly hôn, vì nữ nhi mà đoàn tụ, như là bằng hữu găp gỡ nhau, tình huống như vậy rất tốt.

Nhưng mà giọng điệu của hắn quá vui mừng, phảng phất như là hắn không chỉ mong đợi gặp nữ nhi, ngữ điệu hắn dồn dập, chất chứa nhiều niềm vui, nàng đáy lòng nổi lên xôn xao, tim đập rộn ràng……

Nhưng nghĩ lại hắn đã từng ngoại tình, những cảm xúc đó chợt vụt tắt.

Tình yêu từng mọc rễ trong lòng, rất khó để nhổ, còn sót lại dấu vết, một chút trêu chọc, liền trỗi dậy. Không, nàng cùng hắn là không thế nào, nàng sẽ không tha thứ cho sự phản bội của hắn, bằng hữu là giới hạn cuối cùng của nàng, không thể tiến thêm nữa.

Buổi trưa, Bạch Ái Lâm cùng Mao Tú Hân cùng ăn cơm, Mao Tú Hân nghe hàng xóm nói hôm qua có chuyện, liền tò mò hỏi

“Nghe nói tối hôm qua có xe cảnh sát, phát sinh chuyện gì vậy?”

Bạch Ái Lâm cười, đem chuyện tối qua nói ra, Mao Tú Hân nghe được vừa giật mình, vừa buốn cười.

“Làm bộ hù dọa hắn là được rồi, làm chi phải gọi cảnh sát?”

“Hắn rất khôn khéo, ta nghĩ là hù dọa hắn không có hiệu lực, nhất định sẽ bị phát hiện. Không nghĩ tới là không hù dọa hắn đi được, hắn còn chủ động đi cùng cảnh sát, ta thật hối hận”

“Hắn vì ngươi và nữ nhi, ngay cả cảnh sát cũng không sợ, đủ thấy hắn rất ‘Man’” Mao Tú Hân giơ ngón tay cái lên “Trước kia nghe ngươi nói hắn ngoại tình. ta nghĩ hắn rất hư hỏng. Bây giờ cảm thấy hắn cũng không tệ lắm, như thế nào, ngươi có muốn cho hắn thêm cơ hội không?”

“Có a, ta cho hắn cơ hội, hắn muốn gặp Mỗ Mỗ ta đồng ý”

“Ta không phải nói cái đó. Theo ngươi nói thì hắn đang làm ở công ty ba ngươi, mấy năm nay cũng độc thân, không có gặp gỡ ai, có lẽ hắn vẫn còn yêu ngươi. sao ngươi không suy nghĩ thêm chút?”

“Ngươi không phải ủng hộ Philip sao?” Sao bây giờ lại thay đổi, khuyên nàng quay lại với chồng cũ?

“Thì vốn dĩ là thế, nhưng bất quá ta suy nghĩ một chút, mặc dù ngoại tình không thể tha thứ, nhưng các ngươi vẫn còn yêu, hắn so sánh với bất kỳ kẻ nào cũng yêu ngươi hơn, hơn nữa hắn cũng thật tâm ăn năn, chẳng lẽ không thể cho hắn cơ hội sao?”

Nếu là 4 năm trước, Ái Lâm nhất định sẽ không thể nghe vô, nhưng bây giờ sau khi suy nghĩ kĩ càng, nàng lắc đầu “Ta không thể quên được, trong lòng vẫn khó chịu”

“Hảo, bởi vì hắn ngoại tình, quá khứ hắn đối với ngươi thật tốt, cộng thêm 4 năm si ngốc đợi chờ. Tương lai hắn vẫn chở che, săn sóc ngươi và nữ nhi, hắn yêu ngươi sâu như vậy, ngươi không thể quên đi những tổn thương hắn gây ra sao?”

“Những thứ này không thể nói quên dễ dàng như thế được” Nếu đơn giản như vậy, nàng cũng không đến mức thương tâm mà rời đi

“Ta biết, chẳng qua là thật đáng tiếc. Nếu đời này hắn chỉ phạm sai lầm một lần, bỏ qua hắn như vậy không phải là đáng tiếc sao?”

“Cho nên nếu cho hắn cơ hội, có thể đánh cuộc hắn không tái phạm sao?”

“Tình yêu vốn dĩ là đánh cuộc, cùng người nam nhân nào cũng giống nhau, nam nhân khác ngươi sẽ phải đánh cuộc nhiều lần mà cũng không được kết qua như ý. Nhưng ít ra ngươi thực hiểu rõ hắn, đánh cuộc với hắn sẽ ít sai lầm hơn”

“Ngươi là khích lệ ta quay lại với hắn sao?” Nghe thấy những lời này nàng có chút dao động, nhưng vào tình huống của mình, nàng rất khó chấp nhận, nàng đã từng đau đớn một lần, không muốn tiếp tục nữa.

“Không, không. Đó chỉ là ý kiến của riêng ta, ngươi muốn làm sao thì ngươi phải tự quyết định, đừng theo ta. Sau này hối hận tìm ta tính sổ là chuyện nhỏ, mà còn làm trễ nãi hạnh phúc của ngươi, cái đó thật to lớn a”

Bạch Ái Lâm cười “Còn tưởng ngươi chỉ điểm cho ta, ta làm theo sẽ thuận lợi”

“Bởi vì ta chỉ là người ngoài, có thể phân tích rõ ràng, đổi lại là lão công của ta ngoại tình…….” Mao Tú Hân thở dài “Ta chém hắn, đem chôn hắn trong nông trường, sẽ không để cho hắn sống yên ổn” (TTN eo ơi, chị này giống sư tử cái quá, em sợ *toát mồ hôi hột*)

Bạch Ái Lâm buồn cười “Cho nên những lời ngươi nói là vô ích sao___” lúc này di động vang lên, là người nam nhân đang được nhắc tới, nàng để tay lên miệng nói Mao Tú Hân tạm ngừng nói chuyện, ra cạnh cửa sổ nghe điện thoại.

“Em có đang bận không?” Phó Duật Hàm nghe như rất khoái trá

“Không, vừa mới ăn bữa trưa xong, còn anh”

“Anh cũng vưa mới ăn xong, có việc muốn hỏi em. Mỗ Mỗ thích màu gì? Thích đồ chơi gì?”

Lại hỏi nữa, hắn thật là nôn nóng a. Nàng mỉm cười “Không phải đã bảo anh không cần nóng vội sao. Không phải là tối này anh không rãnh sao?”

“Anh chỉ muốn hiểu thêm về nữ nhi, nàng thích cái gì? Ghét cái gì? Em hãy nói hết với anh”

“Ừ……Nàng thích mau lam nhạt, mê búp bê, nàng không thích ăn vặt, nhưng rất thích uống nước có ga, nhất là hương vị quýt….” Nàng nghe thấy tiếng ghi chép “Anh đang ghi cái gì vậy?”

“Đang ghi lại, chờ một chút để ghi nhớ đã”

“Không cần cố gắng nhớ hết, sau này ở chung nhiều, tự nhiên sẽ biết nàng thích gì, ghét gì. Hơn nữa so với vật chất, Mỗ Mỗ coi trọng con người hơn, nàng thích những người đối xử tốt với nàng” Bất quá hắn vì nữ nhi chuẩn bị kĩ lưỡng như thế, làm nàng thật cảm động.

“Anh hi vọng lần đầu tiên gặp mặt sẽ khiến nàng cảm thấy thân thiết, rất quen thuộc. Hãy nói xem anh có thể gặp nữ nhi bao lâu? Nói không chừng chỉ gặp nàng mấy lần, em liền đưa nữ nhi biết mất” Hắn nói giọng ai oán.

Nàng nhướng mày “Anh cho rằng em sẽ đổi ý, không cho anh gặp mặt Mỗ Mỗ”

“Em dĩ nhiên là có tuân thủ hứa hẹn, nhưng em là người mẹ thông minh, cẩn thận, hoàn hảo, còn anh là người cha tồi, em sẽ sợ Mỗ Mỗ sẽ trở thành hư hỏng giống anh, phá hư hiệp định của chúng ta, anh cũng có thể hiểu”

“Anh suy nghĩ nhiều qua, em sẽ không làm như thế” nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn tấm gương phản chiếu khuôn mặt mỉm cười của mình.

Hắn thở dài “Anh năm đó không có thói quen, không đem chuyện xử lý tốt đoạn thời gian gây lộn rồi ly hôn kia thật khó chịu, anh không dám oán trách, em cho anh gặp Mỗ Mỗ, anh thật cao hứng”

“Khi đó em cũng đã cư xử không đúng, chuyện đã qua, không nên nhắc lại. Ít nhất bây giờ chúng ta cũng trở nên thân thiết hơn nhiều, chuyện gì cũng có thể bàn luận được”

“Đúng vậy a, cho nên lời kế tiếp của anh rất là thành thực, chân thành là em đã thay đổi khá nhiều, dũng cảm bày tỏ ý nghĩ của mình, không giống trước kia”

“Không hàng phục người khác, anh rất thích như vậy, cũng rất cao hứng. Anh chỉ đề nghị em nên thay đổi cách một chút, báo cảnh sát thật là không hay”

Bạch Ái Lâm mỉm cười “Được rồi, em biết là mính cũng hơi quá đáng”

“Ừ, bởi vì anh là nam nhân độ lượng, nhân từ nên không chấp nhặt chuyện đó”

“Phó tiên sinh, nếu là nam nhân độ lượng nhân từ sẽ không đem những từ này đeo ở khóe miệng” Nàng cười không ngừng, hắn ta thật tự tin a (TTN tự kỉ thì có)

Phó Duật Hàm cũng cười “Em có biết vì sao anh gọi cho em không?”

“Không phải là hỏi những điều yêu thích của Mỗ Mỗ sao?”

“Cũng có thể nói phải, mà cũng có thể nói không, thật ra thì anh chỉ lấy đó là cái cớ” Tiếng nói hắn trở nên trầm thấp “Anh chỉ là nghe đồng nghiệp nói công việc sắp tới sẽ rất bận rộn nên rất mệt, chỉ cần cùng người nhà nói chuyện một chút, ôm một cái là có thể phấn chấn tinh thần, cho nên anh gọi cho em ,cũng muốn nhờ em chút, không nghĩ tới chỉ vừa nghe giọng của em những bực dọc phiền muộn liền tiêu tan hết”

Nàng ngơ ngẩn, giống như là bị lời nói ôn nhu đó hòa tan, gương mặt đỏ bừng, thân thể mềm nhũn “Nhưng mà…….Em không phải là người nhà của anh”

“A” Đó là một mũi tên tẩm độc, hắn đã bị đả thương “Được rồi, thật sự là không phải. Hiện giờ anh rất mệt, em không thể an ủi anh được sao?”

Giọng nói hắn đáng thương làm cho nàng có cảm giác mình rất vô tình, nàng mêm lòng, liền theo hắn diễn “Kia……công việc rất mệt, anh nên nghỉ ngơi nhiều, cố gắng giữ gìn sức khỏe”

“Còn gì nữa không?”

“Mấy ngày qua thời tiết rất nóng, đài khí tượng thông báo sẽ còn nóng hơn, anh đến công trường nên tận lực làm việc trong những nơi mát mẻ, nhớ uống nhiều nước, cẩn thận cảm nắng”

“Có, anh đi ra ngoài đều mang theo 2 bình nước. Đúng rồi bữa tốt ăn cái gì? Em đáp ứng anh hôm nay phải nấu canh khổ qua, nấu nhiều một chút, anh hôm nay phải muộn nửa giờ mới về nhà ăn tối…….” Càng nói càng thuận miệng, dặn dò nàng như vậy thật giống như hai người vẫn còn là vợ chồng, cảm giác thật vui.

Hắn không phải là quá nhập tâm đó chứ? Nàng khẽ nói “Phó tiên sinh, em nhờ là không có mời anh ăn tối. Anh chạy tới chỗ này của em, em sẽ không nấu phần của anh đâu, với lại không phải hôm nay anh có tiện quan trọng sao?”

“”……Anh….” Ai, ảo tưởng bị đánh tan thành bọt khí, hắn ngượng ngùng “Anh phải đi công việc rồi, tối nói chuyện tiếp”

“Ừ, đi đi”

Hắn chần chừ không muốn ngắt điện thoại, như là có chuyện muốn nói, một lúc sau hắn mới ngắt điện thoại.

Bạch Ái Lâm cất điện thoại, hướng về phía tấm gương trươc mặt khẽ mỉm cười.

Thật giống như trở lại lúc mới cưới, đó là khi hắn còn chưa phiền muộn nhiều, nàng lo học tập cách trở thành bà chủ gia đình, hắn làm việc thường gọi về nhà, có khi thông báo về nhà muộn hay có việc trọng yếu gì đó, bọn họ đều luyến tiếc không muốn ngắt đứt, cho nên đề tài thường rất nhiều…..

Đề tài vụn vặt cũng được, mất đi tiêu điểm cũng tốt, chính là chỉ muốn nghe thật nhiều về âm thanh của đối phương, bọn họ chính là thu hút lẫn nhau. Chỉ cần nàng nói, bất cứ chuyện gì hắn cũng tận tình lắng nghe, cho dù là chuyện nhỏ, hắn cũng làm như là đại sự.

Hắn yêu nàng, cưng chiều nàng, bình thường nàng được hắn yêu, có cảm giác mình như là một nữ thần, nàng tưởng tượng sẽ cùng hắn sống hạnh phúc đến răng long đầu bạc…..

Mộc mực đứng bên cạnh sò xét vẻ mặt nàng, Mao Tú Hân hỏi “Người chồng trước gọi tới à?”

Nàng gật đầu “Ừ, hắn muốn biết Mỗ Mỗ thích cái gì?”

“Các ngươi thật giống như nói chuyện rất vui vẻ”

“Nói đến con của mình, người làm ba mẹ tất nhiên rất vui vẻ”

“Nhưng mà ngươi cùng Philip tiên sinh nói chuyện, cũng không cười híp mắt như vậy” Philip thật đáng thương, cuối cùng đã thất bại “Có phải hay không ngươi đã bị người chồng trước làm cảm động”

“Không có a” Bạch Ái Lâm cúi đầu.

Thật không có sao? Bị hắn vẽ ra rất nhiều những điều đã trải qua, những thứ kia quá ngọt ngào, giống như sóng triều, vỗ vào tâm nàng, mềm hóa trái tim nàng, lý trí kháng cự, nhưng trái tim thì lại sắp phản bội nàng, quay về phía hắn.

Ở một nơi khác, Phó Duật Hàm đặt điện thoại xuống, cười khổ.

Chỉ có ngắn ngủn vài giây, hắn cho là bọn họ trong lúc đó có thế bắt đầu lại, không nghĩ tới câu nói của nàng lại xua tan đi không khí ấm áp.

Thái độ của nàng vì sao lại biến chuyển như vậy? Chẳng lẽ là nhớ tới cái người Cananda kia?

Hắn nhíu mi, tối hôm qua thấy nàng cùng người kia ở trong cửa hàng, thái độ thân mất vô cùng, nàng thậm chí cho phép người nọ cầm tay nàng, bọn họ đã tiến triển đến đâu? Hắn chợt phát hiện, đối với tình địch mình không hề biết gì hết, nam nhân kia gặp gỡ nữ nhi so với hắn còn nhiều hơn.

Mà hắn thì sao? Cùng nàng có 2 năm hôn nhân, nữ nhi là cốt nhục của hắn, hôn nhân bởi vì hắn ngoại tình mà chấm dứt……Mặc dù hắn căm bản không có ngoại tình, nhưng nàng không tin, nàng nhận định hắn là người đàn ông phụ lòng nàng.

Đáng giận, tình hình đối với hắn rất là bất lợi a! Phải nhanh chóng làm sáng tỏ.

Hắn cầm lấy điện thoại muốn gọi cho nàng, nhưng thư ký đã tiến vào, nhắc nhở hắn sau giờ ngọ sẽ có một hội nghi, hắn nên chuẩn bị.

Hắn không thể làm gì khác hơn là bắt đầu làm việc, bận rộn đến tận tan tầm, không hề có thời gian gọi cho nàng.

Trước khi tan tầm, thư kí nhắc nhở hắn “Tổng giám đốc, ngài tối nay có hẹn cùng phó tổng tập đoàn Kai”

“Ta biết” Hắn muốn hủy bỏ bữa tiệc, như cứ lần này đến lần khác tìm cớ thoái thác, đối với đối phương có lẽ không hợp lắm.

Hắn bất đắc dĩ lái xe rời đi, trên đường thử gọi cho Bạch Ái Lâm nhưng nàng không nghe.

Bữa tiệc được hẹn ở một nhà hàng cao cấp Nhật bản, susi, rượu, cá sống để làm cho phó tổng tập đoàn Kai có khẩu vị thật tốt, máy hát mở lên, bàn công sự chỉ có chút, nhưng chủ yếu là hắn khoe hắn cùng lão bà đi hưởng tuần trang mật, cảm giác thật ngọt ngào. Duật Hàm nghe mà cảm thấy chói tai.

“Lảo đệ a.Nam nhân a, cho dù sự nghiệp có thành công thế nào, nhưng bên cạnh lại không có người chia sẻ, thế thật buồn a” Đã có ba phần say, phó tổng Hoàng ôm vai hắn “Ta xem ngươi cô đơn đã lâu, có muốn có người bên cạnh không? Ta giúp ngươi giới thiệu một nữ nhân, năm nay vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ….”

“Đa tạ hảo ý, ta muốn tiếp tục độc thân” Phó Duật hàm trên mặt cười, nhưng trong lòng cầu nguyện bữa ăn này nhanh chóng kết thúc. Hắn vừa mấy lần gọi cho Bạch Ái Lâm, nàng không nghe máy, là cố ý trốn tránh hắn sao?

“Không suy nghĩ chút nào sao? Nha đầu kia thật sự rất đẹp đó, hôm nào ta lấy ảnh chụp của nàng cho ngươi xem…..” Hoàng phó tổng bỗng nhiên cau mày “A, bụng ta thấy là lạ…..”

Hoàng phó tổng vội vàng chạy vào toalet, ba lần bốn lượt làm mặt hắn trắng bệt, ngồi phịch ở trên ghế “Ta thật giống như ăn trúng đồ bị hư, nơi này món ăn có vấn đề, không được tươi….”

Lão bản nhà ăn nghe thấy có vấn đề, vội vàng chạy tới “tiên sinh, món ăn ở đầy đều là đồ tươi, mỗi ngày đầu chọn mới, tuyệt đối vệ sinh”

Phó Duật Hàm nói “Món ăn không có vấn đề gì, ta cùng khách nhân cũng chưa có chuyện gì” Mắt thấy Phó Tổng Hoàng sắc mặt rất kém “Ta đưa ngươi tới bệnh viện”

Hắn đưa phó tổng Hoàng đi khám, y tá chẩn đoán là viêm dạ dày cấp tính, sắp xép giường bệnh để truyền nước. Trong lúc không thể gọi được cho lão bà của hắn, Phó Duật Hàm đành ở lại canh chừng, chăm sóc, và điền vào tài liệu.

Hoàng phó tổng ngượng ngùng “Thật ngại quá, đã làm phiền ngươi”

“Không sao, ngươi thế nào rồi? nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa ta sẽ liên lạc cho lão bà của ngươi____” Phòng cấp cứu huyên náo, phụ cận phát sinh tai nạn liên hoàn, đả thương rất nhiều người.

Phó Duật Hàm nhìn đoàn người hỗn loạn, chợt thấy trong đó có một nữ nhân bị thương, ôm lấy nữ nhi chừng 4, 5 tuổi, nữ nhân bóng lưng rất giống Bạch Ái Lâm, nữ nhi ở trong lòng nàng khóc.

Hắn căng thẳng, chẳng lẽ nàng và nữ nhi xảy ra tai nạn, hắn sải bước nhanh đến, đè vai nàng “Ái Lâm___”

Nữ nhân quay đầu lại, hé ra một khuôn mặt xa lạ, ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn xấu hổ bước lui về phía sau “Xin lỗi, ta nhận nhầm người”

Chờ Hoàng phu nhân tới, đã là chín giờ

Phó Duật Hàm vội vã rời d0i, đến trước “Tiệm hoa Mỗ Mỗ”. Ở phòng cấp cứu, hắn liên tiếp gọi điện thoại cho Bạch Ái Lâm nhưng nàng thủy chung không nghe máy, làm hắn thật lo lắng, không biết có xảy ra chuyện gì không?

Hắn đến tiệm bán hoa, trong đó chỉ có nhân viên bán hàng, không thấy nàng và nữ nhi. Hắn đang muốn đi vào trong tiêm hỏi thăm, thì phòng trọ cách vách có một người phụ nữ dắt tay một đứa bé trai đi ra.

“Anh đến tìm Ái Lâm sao?” Mao Tú Hân đã xem qua hình, người náy chính là chồng trước của Ái Lâm.

Hắn gật đầu “Cô ấy có ở đây không?”

“Cô áy mang theo Mỗ Mỗ cùng một vị bằng hữu nước ngoài ra ngoài, bọn họ thật giống như một nhà cùng đi ăn cơm tối, cô ấy không nói với anh sao?”

“…….Không, cô ấy chưa nói” Thì ra là như vậy, nàng cùng nam nhân kia ở chung một chỗ nên không thèm nghe điện thoại của hắn.

“Cô ấy cũng sắp trở vè rồi, anh có muốn vào trong cửa hàng chờ không?”

“Cảm ơn, tôi trở về đã, cũng không có chuyện gì gấp cả” Nói xong hắn qua đầu đi về phía xe

Đứng ở bên người mẫu thân, Thụy Tư Kỉ hỏi “Mẹ biết thúc thúc này sao?”

“Chú ấy là ba của Mỗ Mỗ”

“Di? Chú ấy chính là ba Mỗ Mỗ người đã đi ngoại tình đó sao?”

“Hừ, nhỏ giọng một chút……”

Phó Duật Hàm không nghe thấy hai mẹ con đang nói chuyện, rầu rĩ ngồi lên xe. Tốt, nàng không muốn bị quấy rầy, hắn sẽ không quấy rầy, nàng nếu đã cự tuyệt, hắn cần gì phải si mê?

Chìa khòa xe cắm vào lỗ, tay hắn cũng không động vào nó.

Cứ như vậy trở về sao? Biết rõ nàng cùng người khác kết giao, hắn không làm gì sao?

Hắn không cam lòng, buổi trưa bọn họ nói chuyện rất vui vẻ, hắn không tin chỉ có mình hắn này sinh cảm giác vui ve, hắn phải kiểm chứng.

Dù sao hắn cũng không muốn về nhà, căn nhà trống rỗng cùng căn đường tối đen như mực này cũng không khác gì. Không có nàng, ở đâu cũng đều vắng vẻ, cô đơn,

Hắn không đi, ngồi ở trong xe, mở laptop ra vừa xử lý công việc vừa chờ đợi. Sau đó gọi điện thoại cho nàng, điện thoại chuyển sang hộp thư thoại, nàng tắt điện thoại sao?

Tiệm bán hoa đóng cửa, nhân viên cửa hàng rời đi, hắn vẫn ngồi trong xe. Công việc đã xử lí xong, hắn chợt nhớ ra, lỡ đâu hôm này nàng không trở lại đây? Lỡ đâu nàng qua đêm ở trong nhà nam nhân khác?

Không thể nào, không có khả năng, cá tính nàng bảo thủ, hơn nữa nàng còn mang theo nữ nhi. Nhưng nàng ở nước ngoài đã mấy năm, nói không chừng đã bị ảnh hưởng, đem nữ nhi gửi cho người khác, sau đó……..

Hắn suy nghĩ lung tung, ngồi đó bất an, thật vất vả đợi đến 11 giờ, người Canada kia rốt cuộc cũng đưa Bạch Ái Lâm trở về. Hắn híp mắt xem bọn họ ngồi trong xe nói chuyện, nhưng lại không nhìn thấy nữ nhi.

“Philip, lần sau anh muốn nói chuyện cười, hãy suy nghĩ đến cách nghĩ của bố mẹ em, chúng ta có thể hiểu nhưng chưa chắc người thế hệ trước đã hiểu” Bạch Ái Lâm vừa cười vừa tim kiếm chìa khóa trong túi xách.

“Anh chỉ là muốn biểu hiện óc hài hước của anh thôi a. không nghĩ tới nói chuyện cười cũng không được, bị ba mẹ em nhìn chằm chằm, giống như trong cuộc họp báo mà cầm sai tìa liệu, thật là đáng sợ a” Philip than thở.

“Thật ra thì, có thể cũng không phải tại anh” Mỗi lần ba mẹ thấy Philip, cũng rất khách khí, bọn họ khó có thể tiếp nhận nam nhân tóc vàng mắt xanh làm con rể, không nỡ để nàng lấy chồng xa.

“Philip, có lẽ anh…..”

“Có lẽ ai cũng chê cười anh, có phải em muốn nói cái này không? Tốt, anh cũng nghĩ như thế”

“Không phải, em muốn nói…..”

“Em muốn nói anh cần phải học tập thêm năng lực biểu đạt, có đúng hay không? Anh cũng nghĩ như thế, có câu thành ngữ nói thế nào nhỉ? à ‘Tràng chi đều tốt’ (TTN cái này ta không hiểu nên mọi người thông cảm nhoa), lần sau phải có thêm động tác gây cười, mới có thể buồn cười a”

Hắn suy nghĩ quá nhiều, Bạch Ái Lâm dở khóc dở cười “Anh đừng có cắt ngang em có được không? Không phải cố gắng là sẽ thành công, anh cũng thấy được ba mẹ em rất thích anh, nhưng không thể tiếp nhận anh___”

“Nhưng nếu không cố gắng, liền sẽ không thành công” Philip lại cắt ngang lời nàng, cầm 2 vai nàng, đôi mắt thật tình nhìn nàng.

“Anh biết bọn họ không thể chấp nhận anh vì anh là người ngoại quốc, cho nên anh muốn gặp gỡ họ nhiều hơn, ở chung lâu, bọn họ sẽ thấy nội tâm của anh mới là trọng yếu, sẽ dần dần chấp nhận anh”

Bạch Ái Lâm thở dài, không thể nói hắn hiểu “Anh trở về nghỉ ngơi sớm một chút, mai còn đi làm”

Nàng đưa mắt nhìn hắn rời đi. Vốn muốn lấy thái độ của bố mẹ làm hắn nhục chí, không ngờ hắn kiên quyết như vậy, bất kể như thế nào hắn cũng không từ bỏ. Giống như nàng, bất luận hắn theo đuổi nàng thế nào, nàng cũng chỉ có cảm động chứ không động tâm.

Một lần xảy ra chuyện trong tình cảm cho nên thờ ơ, nhưng thực ra thì nàng không thể quên được người cũ.

Buổi trưa cùng hắn nói chuyện, buổi chiều và tối đều nghĩ đến hắn. Nghĩ lời nói của hắn, nghĩ hắn trêu chọc nàng bật cười, nàng cùng người theo đuổi nàng nhiệt tình ở chung một chỗ nhưng vẫn không thể nào không nghĩ đến hắn.

Hắn đối với nàng rốt cuộc như thế nào? Nếu không quan trọng tại sao nàng lại nhớ thương hắn? Nếu như thế tại sao lại phải ly hôn?

Nàng mở cửa, đang muốn vào nhà, có người đụng đầu vai nàng, nàng cho là Philip quay lại, quay đầu lại

“Anh còn không về……” Ngoài dự tính của nàng là Pho Duật Hàm, nàng giật mình “Anh tới bao giờ?”

“Tới đã lâu rồi, lúc trước vốn là định gọi điện thoại cho em, em cũng không nghe, liền dứt khoát tới đây, hàng xóm nói em ra ngoài ăn cơm, anh liền ở trong xe chờ đợi, không nghĩ tới em trễ thế mới về” Phó Duật Hàm mỉm cười, nhắc nhở mình giữ vững phong độ. Mặc dù nàng ở chung một chỗ với nam nhân kia làm hắn tức giận, nhưng hắn nào có quyền can thiệp.

“Em quên màng điện thoại” Cho nên mới vừa rồi nàng cùng Philip nói chuyện hắn cũng thấy…..Ui, nhìn thấy cũng không sao, nàng cũng không phải là làm cái chuyện gì xấu “Em nghĩ tối nay anh có tiệc, không rảnh được”

“Có chút chuyện ngoài ý muốn, bữa tiệc kết thúc sớm” Hắn nhìn cửa mở ra, vừa nhìn nàng “Không mời anh vào ngồi sao?”

Bạch Ái Lâm mời hắn vào nhà.

Mặt phía sau của tiệm bán hoa là phòng khách và nhà bếp, Phó Duật Hàm đánh giá toàn cảnh, không gian không lớn, có không khí ấm áp, giống như căn nhà của họ sau khi cưới, mang theo sự ôn nhu của nàng, hắn bước vào lại không muốn rời đi.

Hắn ngồi xuống sô pha, trên sô pha có một con thỏ bông, tai thật dài, hắn và thỏ trắng Tiểu Hồng bốn mắt nhìn nhau “Mỗ Mỗ đâu?”

Bạch Ái Lâm vào phòng bếp chuẩn bị nước trái cây “Bọn em sau khi ăn cơm xong, có ghé qua nhà bố mẹ, Mỗ Mỗ ở lại đó”

“Đối phương không phàn nàn việc em đi hẹn hò mà còn mang theo con sao?” Nhưng hắn rất để ý, nàng mang theo nữ nhi cùng nam nhân khác hẹn hò, còn dẫn đến ra mắt cha mẹ, hắn thật bực tức.

“Philip rất thích trẻ con, là anh ấy bảo em mang theo Mõ Mỗ đi. Mỗ Mỗ cùng Philip rất hợp nhau. Còn anh? Tại sao bữa tiệc lại kết thúc sớm vậy?”

“Bởi vì anh ăn cơm cùng một người bị viêm dạ dày, ăn một nửa anh phải đưa đến bệnh viện”

“Thật hay giả vậy?” Nàng vừa giật mình vừa buồn cười

“Đương nhiên là thật, mặc dù nói với hắn như vậy cũng không phải, nhưng hắn đau bụng anh thật cao hứng. Anh nghĩ anh liền có thể trước thời gian mà thoát thân tới tìm em, chẳng qua là không nghĩ em đi hẹn hò” Hắn thở dài “làm anh ở ven đường bị muỗi đốt, còn em thì có bữa tiệc lớn”