Người Chốn Xưa - Tần Tam Kiến

Chương 43




Edit: Ryal

Uông Sở Lương từng tưởng tượng ra rất nhiều trường hợp "vạch trần câu đố về thân phận" – ấm áp có, kích thích có, thậm chí đôi chút mạo hiểm cũng có.

Y vốn tưởng mình đã nắm giữ hết thảy trong tay, Lương Hiệt là đồ ngốc để mặc mình dẫn dắt.

Không ngờ cả hai đều chẳng thông minh.

Y đẩy đẩy Lương Hiệt: "Được rồi, sắp không kẹp được nữa rồi, dọn dẹp nhanh lên rồi còn về tắm rửa đi ngủ".

Lương Hiệt cũng chẳng ép y, trong cơ thể y còn cất giấu bí mật cơ mà, dùng dằng nữa là ướt quần quay về mất.

Hai người bò dậy khỏi đụn rơm khô, Lương Hiệt vừa thở ngắn than dài vừa dọn chiến trường hai người bày ra.

"Sau này đừng làm bậy ở đây nữa". Hắn cảm thán. "Chịch anh đã đủ mệt rồi mà xong xuôi còn phải dọn dẹp, tiêu hao nhiều thể lực quá, em đúng là chàng top thảm nhất trần đời".

Uông Sở Lương đứng đó kẹp mông cười: "Đáng đời em".

Lúc họ về, cha mẹ đều đã ngủ còn ông anh trai đang ngồi ngoài sân hút thuốc.

Uông Sở Lương bước vào bằng một tư thế vô cùng quái dị, chào hỏi gã, rồi giục gã đi ngủ sớm.

"Ngồi xuống nói chuyện đi". Uông Sở Sinh chỉ vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh. "Con trai anh dạo này thế nào? Sắp thi đại học rồi đúng không?".

Uông Sở Lương nào dám ngồi xuống, ngồi là thứ trong mông chảy ra mất.

"Ai là con trai anh?". Y trừng mắt. "Con trai em mới đúng!".

Y thấy anh mình đúng là chẳng được việc, lớn đùng rồi còn về đây sống nhàn chờ chết, rất phiền, mà biết gã có một phần trách nhiệm trong chuyện cười của mình với Lương Hiệt thì lại càng giận sôi máu.

"Anh tự ngồi đi". Uông Sở Lương nói. "Em đi ngủ".

Uông Sở Lương kéo Lương Hiệt về phòng, cha mẹ y đã chuẩn bị một phòng đơn cho Lương Hiệt, nhưng sao y có thể để hắn ngủ một mình cho được.

Uông Sở Lương vừa cởi quần vừa chỉ huy người ta đun nước ấm, rửa mông.

Quê y là một thôn nhỏ rất nghèo, khi những thôn khác đã thi nhau phất lên thì vùng đất này vẫn cứ cao ngạo giậm chân tại chỗ.

Hệ quả là nhà ở cũng không được sửa sang lại, nước máy ấm cũng chẳng có, nếu muốn tắm thì phải tự đun rồi đổ vào thùng gỗ hoặc tới bể tắm tập thể ở trấn trên.

Lương Hiệt cũng chịu khó đun nước cho y, lấy chậu rửa mặt pha nước ấm, rồi bưng chậu về phòng.

Hắn đóng cửa thật chặt, nhìn Uông Sở Lương để mông trần ngồi xổm, nghiến răng nghiến lợi vệ sinh phía sau.

Lương Hiệt cười cười nhìn y, cười một lát rồi vẫn chạy sang giúp.


Uông Sở Sinh đang hút thuốc ngoài sân hắt xì một cái, thấy trời hơi lạnh.

Dù sao cũng hút thuốc xong rồi, gã đứng dậy phủi quần, bước vào nhà.

Lúc quay về gã phát hiện phòng em mình chẳng có ai, chắc nó sang chỗ Lương Hiệt rồi, vậy nên Uông Sở Sinh không chịu cô đơn cũng mò sang căn phòng đơn đó.

Uông Sở Sinh vốn chẳng nhớ Lương Hiệt là ai cho tới khi em trai gọi điện bảo muốn dẫn người đó về, nhắc lại tên Lương Hiệt ấy hồi nhỏ từng đến thôn họ chơi vài ngày.

Lúc ấy Uông Sở Sinh mới nhớ ra anh chàng đẹp trai nhà giàu ấy, hình như có quan hệ khá tốt với em trai, gã muốn thử lân la làm quen xem có nhờ hắn giúp tìm việc được không.

Nhưng chuyện này không thể để em trai biết được, bằng không kiểu gì cũng bị ăn mắng.

Em trai gã hung dữ khủng khiếp.

Uông Sở Sinh đi qua đi lại trước cửa phòng Lương Hiệt, đúng là nơi ấy vẫn sáng đèn.

Gã vừa định giơ tay gõ cửa đã nghe thấy tiếng động kì quái phát ra trong phòng, bèn dừng lại, dỏng tai nghe cách một lớp gỗ mỏng.

Không nghe thì thôi, nghe cái là gã sợ tới mức xém tè cả ra quần.

Em trai gọi tên Lương Hiệt kia là chồng.

Gì thế?

Uông Sở Sinh ngớ ra, lui về sau hai bước, đột nhiên hiểu được: Trời đất ơi, em trai mình đang chơi gay với anh chàng giàu có kia!

Tuy từ nhỏ đến giờ Uông Sở Sinh vẫn lông bông, nhưng chuyện trai gái thì vẫn biết nhiều, gã nhanh chóng về phòng, quyết định không làm quen với Lương Hiệt nữa.

Có hai lí do.

Thứ nhất, Lương Hiệt là của em trai gã. Tuy gã không phải gay, nhưng nếu em trai biết chuyện gã lén qua lại với Lương Hiệt thì kiểu gì cũng bị mắng.

Thứ hai, Lương Hiệt là của em trai gã. Em trai vất vả bao nhiêu năm trời rồi, trong những tháng ngày gã tự do bay nhảy theo đuổi ước mơ rồi thất bại, một tay nó chăm lo cho cả cha mẹ lẫn con gã, mãi mới có người yêu, gã phải là hậu phương vững chắc nhất cho nó chứ đừng để anh chàng giàu có kia nghĩ rằng em mình đến với hắn chỉ để dìu dắt một nhà già trẻ sống qua ngày. Thế thì không được, không thể níu chân em mình được.

Uông Sở Sinh đột nhiên thấy hình tượng của mình tốt đẹp hẳn lên.

Gã ngồi xổm trước cửa phòng ngủ, đốt thêm điếu thuốc nữa, hút được một nửa thì lại không nhịn được mà mò đến phòng Lương Hiệt.

Giờ đèn đã tắt, nhưng tiếng trò chuyện vẫn còn loáng thoáng.

Uông Sở Sinh nghe thấy Lương Hiệt gọi em mình là cục cưng.

Uông Sở Sinh nghe thấy em mình gọi Lương Hiệt là anh.

Uông Sở Sinh cau mày, thấy chuyện không đơn giản.

Kẻ mù tịt ấy chấn động, trong đêm đen tĩnh mịch, hắn có cảm giác mình đã phát hiện ra một bí mật động trời: Người em gã yêu không phải Lương Hiệt mà là gã, Lương Hiệt chỉ là thế thân cho gã thôi!

Uông Sở Sinh nghĩ, quả là trái luân thường đạo lí quá!

Gã ngồi ngoài nghĩ tới nghĩ lui, còn cặp đôi trong phòng thì bận thân mật.

Lương Hiệt ôm eo Uông Sở Lương, hôn y, nằm trong chăn mà nhớ về những năm tháng tuổi xanh đã mất.

Lương Hiệt hỏi: "Cục cưng, anh đối xử với cưng tốt chưa nè?".

Uông Sở Lương bực bội cười: "Anh cái đầu em!".

Y bóp mặt hắn thật mạnh: "Tôi mới là anh, em là em trai nhỏ".

Lương Hiệt dùng ngón tay cọ cọ kẽ mông âm ấm vừa được rửa, mỉm cười dỗ dành: "Ừ, thế giờ em trai lại muốn chịch anh rồi, anh cho không?".

Uông Sở Lương giơ chân quấn eo hắn.

Hai người trải qua bao nhiêu chuyện, hai mươi năm ròng, Uông Sở Lương nghĩ: Anh đây có gì cũng cho em hết, chỉ cần em ở lại bên tôi.

Hết.