Tabletop Roleplaying Game (TRPG)
Một phiên bản tương tự của thể loại RPG sử dụng sách quy tắc giấy và xúc xắc.
Một hình thức nghệ thuật trình diễn trong đó GM (Game Master) và người chơi tạo ra các chi tiết của một câu chuyện từ phác thảo ban đầu.
PC (Player Characters) được sinh ra từ các chi tiết trên bảng nhân vật của chúng. Mỗi người chơi sống qua PC của mình khi họ vượt qua các thử thách của GM để đi đến kết thúc cuối cùng.
Ngày nay, có vô số loại TRPG, bao gồm các thể loại bao gồm giả tưởng, khoa học viễn tưởng, kinh dị, xuyên không hiện đại, game bắn súng, hậu tận thế và thậm chí cả các bối cảnh thích hợp như bối cảnh dựa trên thần tượng hoặc hầu gái.
- - -
Khi tôi nhận ra ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong bản ngã mới chớm nở của mình là đặt câu hỏi về sự tỉnh táo của bản thân, tôi bắt đầu thắc mắc có chăng mình đã mắc phải một loại nợ nghiệp nào đó.
Tên tôi là Erich. Tôi không có họ, vì tôi sinh ra là con trai thứ tư trong một gia đình nông dân độc lập ở ngoại ô Đế chế Rhine. Những nông dân bình thường không được phép giữ họ, nên tôi chỉ có thể tự giới thiệu mình là Erich của bang Konigstuhl. Ở một nơi khác, chỉ cần giới thiệu tôi là con trai út của Johannes là đủ.
Mẹ tôi bận rộn chăm sóc cô con gái mới sinh mà bà đã sinh ra trong mùa đông. Kết quả là, tôi bị bỏ lại tự lo mình vào mùa xuân năm năm tuổi, lúc mà tâm lý của tôi bắt đầu vặn vẹo theo một kiểu kỳ dị. Tôi không chắc liệu mình có nên quy đó là do kiếp trước hay không, nhưng nguyên nhân sâu xa thì chắc chắn: một bản ngã khác trú ngụ trong tôi, hoàn toàn tách biệt với những trải nghiệm cá nhân của tôi.
Dù tốt xấu gì thì, một đứa trẻ năm tuổi điển hình là một con vật ngây thơ và ngu ngốc. Nó chảy nước mũi và chơi đùa với mạng sống của những sinh vật nhỏ bé và nô đùa trong bùn. Càng đúng hơn ở một ngôi làng nông thôn, nơi mọi thứ tiện nghi được thay thế bằng thiên nhiên trong tầm mắt.
Tuy nhiên, tôi đã được khai sáng một cách kỳ lạ, được ban cho khả năng sáng suốt ngay khi sợi dây ý thức sờn rách của tôi nhận thức được chính mình. Và sự sáng suốt này được đi kèm với những trải nghiệm vừa hoàn toàn không liên quan đến tôi, vừa đồng thời chắn chắn là thuộc về chính tôi. Những trải nghiệm này hình thành nên ký ức—ký ức về một người đàn ông tên là Fukemachi Saku.
Tôi không thể tìm ra từ nào tốt hơn để mô tả những ký ức này ngoài việc gọi chúng là kiếp trước. Những trải nghiệm trước đây của tôi kể chi tiết về câu chuyện tầm thường của một người độc thân ở độ tuổi ba mươi. Tôi sinh ra trong một gia đình bình thường và được ban phước với mức hạnh phúc bình thường tương tự, cho đến khi tôi có một cái kết bất ngờ, bất hạnh do mắc phải căn bệnh ung thư giai đoạn đầu.
Tôi đã trở thành quản lý của công ty thương mại nơi tôi làm việc và toàn tâm toàn ý tận hưởng sở thích của mình trong thời gian rảnh rỗi. Tôi đã nghĩ đó là một cuộc đời không hối tiếc. Mặc dù việc tôi độc thân đã khiến tôi không thể cho cha mẹ mình đứa cháu nào, nhưng may mắn thay, chị gái tôi thì có, nên tôi không phải chịu hối tiếc khủng khiếp về vấn đề đó.
Câu hỏi đặt ra là tại sao bây giờ tôi lại sống ở một vùng đất xa lạ, thấy mình là một cậu bé năm tuổi. Một ký ức duy nhất hiện lên trong đầu tôi: căn bệnh ung thư giai đoạn đầu của tôi đã phát triển nhanh chóng và tôi đã nhanh chóng từ bỏ hy vọng điều trị. Trong khu chăm sóc giai đoạn cuối, tôi thường chìm đắm trong suy nghĩ khi ngồi thiền để xoa dịu tâm hồn. Khi tôi ngồi trong tư thế thiền và chìm sâu vào trong tâm trí mình, tôi có thể cảm thấy nỗi sợ hãi ngày càng tăng dần tan biến khỏi cơ thể ốm yếu, ọp ẹp của mình.
Trong lúc thiền định, tôi gặp Đức Phật.
Thành thật mà nói, bản thân tôi chỉ có thể tưởng tượng đó là một dạng ảo giác nào đó, nhưng đơn giản là không có cách nào khác để mô tả chuyện đã xảy ra. Xét cho cùng, trong một lần tình cờ tôi gặp người đàn ông ngồi trên hoa sen này, chính ông tự nhận mình là một vị Bồ-tát đang tu tập trên con đường trở thành một vị Phật trong tương lai.
Theo vị Phật tương lai này (nếu ngài đang tu luyện để trở thành một vị Bồ tát, thì tức ngài là Di Lặc chăng?), trong số tất cả cõi giới, có nhiều thế giới cuối cùng sẽ bị sụp đổ. Các vị thần giám sát những thế giới này sẽ tìm đến ngài để được giúp đỡ. Thay vì can thiệp trực tiếp, ngài đã chọn đưa vào những linh hồn có thể sẽ giải quyết các vấn đề được giao hoặc ngăn chặn chúng.
Dù sao thì, khoá đào tạo của ngài là quản lý và duy trì tất cả cõi giới cho đến khi mọi sinh mạng được cứu và ngài trở thành một vị Bồ tát.
Rồi tôi nghĩ rằng, thay vì kêu gọi một kẻ tầm thường trên giường bệnh, tốt nhất là sử dụng một loại sức mạnh thần thánh nào đó để giải quyết những vấn đề này, nhưng rõ ràng có những yếu tố ngăn cản ngài làm như vậy, chủ yếu là việc các vị thần can thiệp quá mức thường khiến con người trở thành loại chúng sinh nhàn rỗi và suy tàn. Kết quả là, các vị thần giải quyết vấn đề bằng cách gián tiếp thúc đẩy mọi thứ để lực điều chỉnh cơ bản sẽ đến từ chính con người trên thế giới.
Hơn nữa, ngài nói với tôi rằng các nhà tiên tri đặt ra nền tảng đạo đức được thấy trong các huyền thoại tôn giáo đã nhận được những lời đề nghị tương tự như tôi đang nhận được. Kết quả là, họ trở thành thần tử, những người giác ngộ, và những loại tương tự.
Đó là một câu chuyện khá lớn. Đối với một người đàn ông khiêm tốn có hình thức xa xỉ nhất là mua một cuốn sách quy tắc hoặc phần bổ sung mới, thì cuộc nói chuyện cao cả này hoàn toàn không thể hiểu được. Tôi đã nghi ngờ về phương pháp lựa chọn của ngài. Ngoài kia còn có nhiều tâm hồn đạo đức hơn—những người có nhân cách xuất chúng, tràn đầy nhân nghĩa. Tại sao không chọn một vị thánh, hay một người đã đạt được giác ngộ?
Tuy nhiên, ý chí của ngài rõ ràng là không hề dao động, vì giờ đây tôi đang ở đây trang trọng kể lại những gì đã xảy ra... với tư cách là Erich, con trai thứ tư của một nông dân ở bang Konigstuhl.
Bất chấp bài phát biểu hoành tráng của mình, ngài đã không giao cho tôi nhiệm vụ cụ thể nào. Tôi không được ban cho giáo lý nào để truyền bá, cũng không có một lời tiên tri để khuyến khích. Tất cả những gì ngài đã rao giảng là phúc âm quen thuộc của một vị thần nào đó mà tôi đã gặp trong nhiều cuộc phiêu lưu của mình ở kiếp trước: “Hãy làm những gì con muốn.”
Bộ ông là tà thần hay gì?
Gạt mấy câu đùa sang một bên, tôi chắc chắn rằng ý muốn của các vị thần đã thấy trước được chiến lược sâu sắc, phức tạp mà tôi không thể giải mã được. Trong đầu tôi đinh ninh rằng đã có sẵn một kế hoạch để tôi có thể làm theo ý mình và bằng cách nào đó nó sẽ có lợi cho thần linh... dù tốt hay xấu. Sự hiện diện của tôi ở đây có lẽ tự nó đã có ý nghĩa—nếu vậy, tôi không thể làm gì khác hơn là tiếp tục sống.
Với mục đích đã được đặt ra, tôi có một bằng chứng duy nhất đủ để chứng minh sự tồn tại của những vị thần như vậy. Vào cuối cuộc gặp gỡ của chúng tôi, đức ngài đáng kính đã ban cho tôi một phước lành cùng với phúc âm của ngài—sức mạnh để uốn nắn bản thân theo ý muốn của tôi.
Mặc dù lúc đó tôi không hiểu, nhưng bây giờ ý thức về bản thân của tôi đã bám chặt vào thế giới này, cuối cùng tôi đã biết. Tôi có thể phát triển các kỹ năng của mình ‘tùy thích’. Tôi nhìn lên và tập trung để xem một tài liệu thiết kế phác thảo tất cả các chi tiết tạo nên tôi. Những gì tôi có thể làm, những gì tôi giỏi và những gì tôi có lẽ muốn trở thành đều được liệt kê rõ ràng. Hơn nữa, tôi có thể mân mê chúng thỏa thích.
Mỗi yếu tố đều ảnh hưởng đến nhau, và lần lượt bị ảnh hưởng bởi những yếu tố khác nữa để tạo ra mạng lưới hệ thống phức tạp được cung cấp trong các trò chơi mà tôi đã vô cùng yêu thích ở kiếp trước. Khoảng thời gian tôi dành để viết nguệch ngoạc các nhân vật và khám phá các thế giới khác bằng hình thức giải trí đẹp đẽ nhất mà con người biết đến đang hiện ra trước mắt tôi.
Tôi ngay lập tức yêu thích hệ thống đơn giản nhưng quyến rũ này. Một hình trụ mở rộng tượng trưng cho sự phát triển thể chất của tôi, với một loạt các hình trụ khác bao quanh nó, mỗi hình trụ thể hiện một công việc, kỹ năng hoặc đặc tính dùng để tạo avatar.
Cuối cùng khi tâm trí tôi nhận ra những gì mà mắt tôi đang cho tôi thấy, tôi nghĩ, Đây là một trò TRPG. Giao diện gần giống với giao diện của một trò chơi trên máy chơi game console, nhưng lớp trang trí bên dưới là hình ảnh phản ánh về nội dung của những cuốn sách quy tắc dày cộm, đắt tiền mà tôi thường say mê. Nó rất giống với những tờ giấy mà tôi đã vẽ ra lịch sử của nhiều nhân vật. Tôi rất nhớ những mẩu giấy mà tôi đã sử dụng để diễn lại một câu chuyện với bạn bè của mình khi chúng tôi chơi qua các chiến dịch tương tự của mình.
Ôi, sung sướng biết bao! Tôi nghĩ. Rốt cuộc, đó có nghĩa là vô số khả năng hiện đang đặt trước mắt tôi.
Nói chung, tất cả các sinh vật đều có được kinh nghiệm liên quan đến các hành động mà chúng thực hiện. Nếu bạn làm những công việc hàng ngày như nhổ cỏ, thì bạn sẽ làm cỏ thành thạo hơn. Nếu bạn vung kiếm, bạn sẽ tích lũy kinh nghiệm dùng kiếm. Không cần phải nói: bạn không thể khám phá ra bí mật kiếm pháp bất kể bạn đã nhổ bao nhiêu cỏ.
Nhưng tôi có thể. Bằng cách tích trữ tất cả điểm kinh nghiệm của mình, tôi có thể sử dụng chúng vào bất cứ thứ gì mình muốn, giống như cách một mạo hiểm giả trong TRPG có thể chặt chém để trở thành hiền giả. Nếu tôi tập trung vào nó, tôi có thể thành thạo kiếm thuật chỉ bằng cách nhổ cỏ.
Tôi có thể gọi đây là gì ngoài vui vẻ? Hệ thống này được thiết kế giống như một TRPG: miễn là tôi tích lũy kinh nghiệm trong các cuộc phiêu lưu của mình, tôi có thể đạt được các kỹ năng hoàn toàn tách biệt với các kỳ tích đã tạo ra kinh nghiệm, giống như tôi đã có trong trò tiêu khiển yêu thích của mình.
Với những điều kiện hoàn hảo đến khó tin như vậy, không có gì lạ khi cái tôi đã thức tỉnh của tôi không thể không nghi ngờ độ tỉnh táo của chính mình. Thế giới này giống như một ảo mộng dễ chịu mà tôi được thấy trên giường trước khi trôi dạt vào vùng đất của những giấc mơ.
Tuy nhiên, không giống như một giấc mơ, tôi thực sự tồn tại và sức mạnh của tôi hoạt động đúng như tôi mong đợi. Tất cả bằng chứng tôi cần để xác nhận sự thật đó là bức tượng gỗ đơn giản trong tay tôi.
Tôi ghét phải thừa nhận, nhưng kiếp trước tôi rất vụng về. Làm theo các hướng dẫn ban đầu là chuyện giỏi nhất mà tôi từng làm với các mô hình bằng nhựa, và thậm chí thế, chúng sẽ trở nên lộn xộn vì tôi thường xuyên làm hỏng do sử dụng sai mảnh ghép.
Nhưng hãy nhìn tôi lúc này đi! Bằng cách đưa điểm kinh nghiệm vào Dexterity(Khéo léo), tôi đã mở khóa kỹ năng Wood Whittling(Gọt gỗ). Sau khi đạt được cấp độ đầu tiên, Fledgling(Non nớt), tôi đã có thể khắc một hình người chỉ bằng một con dao và một khúc gỗ.
Tôi là Erich của bang Konigstuhl, cậu bé làm theo ý mình.
-
[Mẹo] Điểm kinh nghiệm được sử dụng để cải thiện chỉ số cơ bản, đặc tính và kỹ năng.
- - -
Claudius: Truyện này được đặt dưới góc nhìn của nhân vật chính, một người nghiện TRPG, do đó sẽ dùng nhiều thuật ngữ liên quan tới TRPG, tôi sẽ cố gắng chú giải nhiều nhất có thể để mọi người dễ hiểu, hơn nữa đầu chương thường có giải thích các thuật ngữ.