Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 164




Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không biết mình đã bị để ý, hiện tại nàng chỉ quan tâm đến Thẩm Thanh Thu, nơi này cách Thẩm gia rất gần. Nếu nàng không chạy nhanh, Thẩm Thanh Thu sẽ bị người bắt đi mà không hề có lực phản kháng. Nếu điều này phát sinh ở hiện thực, làm gì có chuyện Thẩm Thanh Thu sẽ chờ nàng tới cứu. Nàng càng sợ đây chính là thử thách đầu tiên của phó bản, bởi vì độ khó cấp S, vạn nhất nàng xử lý sai lầm, Thẩm Thanh Thu sẽ vĩnh viễn bị kẹt lại đây.

Ý niệm này khiến Tiêu Mộ Vũ lòng như lửa đốt, nàng cắn môi, dưới chân đạp gió nương bóng đêm che lấp, nhanh chóng vòng tới phía sau Thẩm gia. Tiếng kèn bầu cùng chiêng trống lại lần nữa vang lên, mà bách tính thành Dĩnh Châu dường như đã ngủ như chết, không có một chút phản ứng. Chỉ có tiếng chó sủa nơi xa hết đợt này đến đợt khác, hoảng sợ nôn nóng.

May mắn ban ngày nàng đã tới Thẩm gia, biết rõ tiểu viện của Thẩm Thanh Thu nằm ở chỗ nào. Vì thế nàng tung người nhảy lên, vượt qua bờ tường lặng yên không tiếng động xâm nhập hậu viện Thẩm gia. Nàng ngựa không ngừng vó mà vọt tới sương phòng của Thẩm Thanh Thu, dùng Thuần Quân Kiếm mở cửa sổ, một cái thả người lăn vào trong phòng.

Nàng còn chưa kịp ngẩng đầu lên, phía trước liền truyền tới tiếng kêu sợ hãi, Tiêu Mộ Vũ tim đập dồn dập, nàng mạnh mẽ nhào đi qua bưng kín miệng đối phương, hai người tức khắc quăng ngã lên giường. Tiêu Mộ Vũ chỉ kịp dùng tay phải che phía sau đầu nàng ấy, đông một tiếng, dường như nàng ngã xuống đụng phải cạnh giường, đau đến khiến nàng nhăn chặt mày.

Mà người được nàng che chở ở dưới thân đang giãy giụa kịch liệt, đôi tay loạn đánh, Tiêu Mộ Vũ không còn cách nào chỉ có thể đè nặng trên người Thẩm Thanh Thu, dùng chân kẹp nàng ấy lại, tay nhanh chóng bắt lấy cái tay hung dữ kia, mạnh mẽ đè xuống giường, "Thanh Thu, là ta."

Thẩm Thanh Thu động tác tức khắc cứng đờ, trừng lớn đôi mắt nhìn nữ nhân bóng dáng mơ hồ trước mặt, bình tĩnh lại chóp mũi nàng liền ngửi được cỗ mùi thơm nhàn nhạt quen thuộc, đúng là Tiêu Mộ Vũ, vì thế một trái tim treo rốt cuộc buông xuống, duỗi tay hàm giận mà đánh vào bờ vai người kia.

Tiêu Mộ Vũ vốn một lòng nôn nóng hoảng sợ chạy đến đây, nhìn Thẩm Thanh Thu đã tốt đẹp nằm ở dưới thân mình, trái tim cuối cùng an ổn, bất quá ngón tay lại chạm đến một mảnh ướt át, Thẩm Thanh Thu khóc.

Lần này Tiêu Mộ Vũ càng là tay chân luống cuống, vội vàng nói: "Ta buông nàng ra, nhưng nàng không được lên tiếng. Trên đường đến đây ta nhìn thấy một đội ngũ rước dâu, hẳn là đã sắp tới Thẩm gia, nàng không cần phải sợ, đi theo ta, ta sẽ bảo hộ nàng."

Tiêu Mộ Vũ một phen lời nói như sấm sét đánh vào Thẩm Thanh Thu, thế cho nên khi Tiêu Mộ Vũ buông tay, nàng cũng không phản ứng kịp.

Thẳng đến Tiêu Mộ Vũ xoa xoa nước mắt cho nàng, ôm nàng ngồi dậy, nàng mới tìm về ý thức chính mình: "Ngươi nói ngươi nhìn thấy đội ngũ đón dâu của Bạch Hà lang quân?"

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, đồng thời đặt ngón tay trỏ lên môi Thẩm Thanh Thu, ra hiệu nàng ấy im lặng, bởi vì tiếng kèn trống đã dừng trước cửa Thẩm gia. Tiêu Mộ Vũ tim đập càng lúc càng nhanh, nàng nhanh chóng kiểm tra thẻ bài trong tay, ba lần sử dụng mặt nạ đã hết, đồng hồ bấm giây không thể dùng, nàng chỉ còn lại Đèn kéo quân dùng để phòng thân, cùng Thuần Quân Kiếm mà Thẩm Thanh Thu nhất quyết phải đưa cho nàng. Thẩm Thanh Thu vẫn chưa khôi phục ký ức, tình thế đối các nàng thực bất lợi.

"Nàng nghe thấy tiếng kèn trống không?" Tiêu Mộ Vũ thấp giọng hỏi Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu vẻ mặt mờ mịt cùng hoảng sợ, lắc lắc đầu. Tiêu Mộ Vũ có chút kinh ngạc, Thẩm Thanh Thu nghe không được? Là bởi vì nàng ấy chưa khôi phục ký ức sao?

Nhưng hiện tại nàng không có thời gian đi tự hỏi chuyện này, nếu để Bạch Hà lang quân tiến vào, đêm nay các nàng vô luận thế nào cũng sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Tuy nhiên, tiếng kèn bầu tạm dừng một lát lại bắt đầu di chuyển đi xa, điều này làm cho Tiêu Mộ Vũ cảm thấy rất kỳ quái, chúng nó không phải muốn bắt Thẩm Thanh Thu làm tân nương sao? Như vậy có điểm giải thích không thông, nếu không muốn bắt Thẩm Thanh Thu, vì sao nó lại dừng trước cửa Thẩm gia? Chẳng lẽ đêm nay còn có một mục tiêu khác, Thẩm Thanh Thu chỉ là mục tiêu tiếp theo?

Tiếng kèn bầu đi xa dần, giữa đêm khuya tĩnh mịch có vẻ thực mơ hồ. Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, không phải Thẩm Thanh Thu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng vô luận chúng nó chọn ai đi nữa, các nàng cũng không thể đứng ngoài cuộc, đây là vụ án các nàng phải giải quyết để được thông quan. Chẳng sợ rất nguy hiểm, Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội tuyệt hảo đêm nay.

Bởi vậy nàng nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn luôn như chim cút cuộn ở trên giường, trong mắt có chút dịu dàng. Tiến phó bản tới nay, mỗi lần đều là Thẩm Thanh Thu đầu tàu gương mẫu ở đằng trước bảo hộ chính mình, chưa từng gặp qua dáng vẻ nàng ấy sợ hãi đáng thương như vậy.

Tiêu Mộ Vũ buồn cười, đồng thời trong lòng lại tràn đầy trìu mến, thấp giọng nói: "Không phải sợ, chúng nó đi rồi, đêm nay khả năng sẽ không bắt nàng nữa. Nàng trước ngoan ngoãn ở trong phòng, bùa hộ mệnh tại bên người sao?"

Thẩm Thanh Thu ngượng ngùng buông lỏng tay, gật gật đầu, lấy ra bùa hộ mệnh lại không tiếng động mà đưa cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ tiếp nhận bùa hộ mệnh, vào tay có chút nóng lên, xem ra không phải chính mình ảo giác, vừa rồi đám quỷ vật kia liền cách Thẩm Thanh Thu rất gần.

"Bùa hộ mệnh nóng lên, một khi có thứ không sạch sẽ tới gần, nó liền sẽ nhắc nhở nàng. Ta còn có việc muốn làm, nàng cất vào đi, ta xử lý xong lập tức trở về." Không kịp giải thích mình vì sao sẽ xuất hiện ở đây, Tiêu Mộ Vũ nói xong đem bùa hộ mệnh nhét vào tay Thẩm Thanh Thu, liền chuẩn bị rời đi.

Thẩm Thanh Thu dùng sức bắt lấy vạt áo nàng, hô hấp dồn dập, "Nàng, nàng muốn một mình đi theo đám quỷ vật kia sao?"

Nương ánh trăng ngoài cửa sổ, Tiêu Mộ Vũ mơ hồ có thể nhìn đến sườn mặt Thẩm Thanh Thu, sắc mặt nàng ấy tái nhợt, biểu tình vội vàng sợ hãi, lông mày dùng sức nhíu chặt, đầy mặt không tán đồng.

"Ta có chuyện quan trọng phải làm, cần thiết đi. Nàng đừng lo lắng, ta có biện pháp bảo hộ chính mình." Nói xong, Tiêu Mộ Vũ nắm tay Thẩm Thanh Thu, muốn nàng ấy buông ra.

Thẩm Thanh Thu trở nên dị thường kiên quyết, sợ hãi trong mắt giờ phút này đều bị khí thế che lấp, nàng gắt gao bắt lấy không buông, chém đinh chặt sắt nói: "Lại quan trọng thế nào, ta cũng không cho nàng đi một mình. Hoặc là nàng ở lại, hoặc là mang theo ta."

Tiêu Mộ Vũ ngây ngẩn cả người, nàng nhìn kỹ Thẩm Thanh Thu, vẫn là bộ dáng ngây ngô, không có khôi phục ký ức, lại như cũ có thể làm nàng tâm động không thôi.

Trong lòng Tiêu Mộ Vũ đột nhiên trào ra một ý niệm, nhưng lại bị nàng kiếm chế xuống. Thẩm Thanh Thu không tính toán buông tay, Tiêu Mộ Vũ không có biện pháp, chỉ có thể gật đầu mang theo nàng ấy.

Được Tiêu Mộ Vũ ôm nhảy lên đầu tường, Thẩm Thanh Thu sắc mặt đỏ lên, mạc danh cảm thấy thẹn. Giờ phút này bị gió lạnh bên ngoài tập kích, nàng cũng bắt đầu bình tĩnh lại, có chút không thể lý giải vì sao mình muốn đi theo Tiêu Mộ Vũ, nhưng trong lòng nàng luôn có một nơi mãnh liệt nhắc nhở, nếu để Tiêu Mộ Vũ một người đi ra ngoài, nàng tuyệt đối sẽ hối hận.

Tường viện Thẩm gia cao trên ba trượng, Thẩm Thanh Thu vốn là một nữ tử nhu nhược, nàng nhìn độ cao này trong lòng có chút e ngại.

Tiêu Mộ Vũ phóng xuống trước, mở ra đôi tay ngửa đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, thấp giọng nói: "Đừng sợ, ta tiếp được nàng."

Cho dù hiện tại Thẩm Thanh Thu cùng phía trước hoàn toàn bất đồng, Tiêu Mộ Vũ đối nàng như cũ có mười vạn phần kiên nhẫn. Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ muốn đi làm gì, thời gian thực khẩn cấp không kịp làm ra vẻ, nhắm mắt lại nhảy xuống, sau đó ổn định vững chắc được người ôm đầy cõi lòng.

Tiếng kèn bầu đã thực xa xôi, Tiêu Mộ Vũ mang theo Thẩm Thanh Thu thật cẩn thận đi ở phía sau, cho dù nghe rất xa, Tiêu Mộ Vũ cũng không thả lỏng cảnh giác.

Thẩm Thanh Thu có chút khẩn trương, lại tràn đầy nghi hoặc, "Nơi này tầm nhìn hạn chế, hơn nữa tiếng kèn vẫn còn sao?Ta như thế nào không nghe thấy gì."

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày: "Nàng không nghe thấy sao? Ta vẫn còn có thể nghe được, chỉ là nhìn không thấy đội ngũ kia."

Bởi vì trời quá tối, Tiêu Mộ Vũ không lớn xác định các nàng đang ở đâu trong thành, chỉ có thể không ngừng đuổi theo tiếng kèn bầu. Ngay khi các nàng đi tới một giao lộ, hai người cơ hồ đồng thời dừng lại bước chân. Bởi vì dưới ánh trăng, các nàng rõ ràng thấy được một mảnh thủy quang chạy dài theo hướng nam.

Các nàng đi đường vòng đuổi theo, ngay khi vượt qua một con phố, tiếng kèn đột nhiên biến mất. Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có chút không đúng, tức khắc cũng ngừng lại, thấp giọng nhắc nhở Thẩm Thanh Thu, "Tiếng kèn đã ngừng."

Trên thực tế Thẩm Thanh Thu từ đầu tới đuôi cũng chưa nghe thấy thanh âm, nàng đều cảm giác chính mình rất kỳ quái, đổi thành người bình thường, nếu hơn nửa đêm bị Tiêu Mộ Vũ lôi kéo ra đường đuổi theo quỷ, khẳng định sẽ cho rằng Tiêu Mộ Vũ điên rồi, cố tình nàng cái gì cũng chưa hỏi, liền đi theo đối phương ra ngoài. Đừng nói phía trước Tiêu Mộ Vũ bị ngã váng đầu, hiện tại rõ ràng đầu óc của nàng cũng hỏng rồi.

Nàng khẩn trương mà nhìn Tiêu Mộ Vũ, đúng lúc này nàng thế nhưng nghe được tiếng kèn, từ xa tới gần, rất nhanh liền sát bên tai.

"Ta nghe được." Thẩm Thanh Thu ngực co rụt lại, sắc mặt trắng nhợt, giữa buổi tối nghe tiếng kèn cùng chiêng trống, đây không phải chuyện vui mà chính là đòi mạng.

Tiêu Mộ Vũ cũng phát hiện đối phương tốc độ biến nhanh, tiếng kèn bầu trước đó tuy rằng chói tai, nhưng tốt xấu có thể cảm giác được là hỉ nhạc, mà hiện tại tiếng kèn trầm thấp réo rắt thảm thiết, vang vọng giữa con phố dài trống trải không một bóng người, thật khiến Thẩm Thanh Thu sởn tóc gáy.

"Không phải đón dâu sao, thế nào nghe như nhạc đám tang." Thẩm Thanh Thu run rẩy nói.

Tiêu Mộ Vũ không nói chuyện, lôi kéo Thẩm Thanh Thu nhanh chóng tránh ở góc khuất nơi hẻm nhỏ, nàng đem Thẩm Thanh Thu ôm trong ngực, chính mình lưng dựa vách tường, duỗi tay bưng kín miệng Thẩm Thanh Thu, nàng lo lắng Thẩm Thanh Thu nhịn không được sẽ kêu lên.

Thẩm Thanh Thu trừng lớn mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, ý bảo đối phương buông tay, Tiêu Mộ Vũ lại không chịu. Mà Thẩm Thanh Thu cũng thực mau không còn tâm tư giãy giụa, bởi vì nàng thấy hai cái bóng ma thực đạm dừng ở trên mặt đất, bị ánh trăng kéo dài đến vặn vẹo.

Bóng dáng này thập phần kỳ quái, hành động cứng đờ, thực mau chủ nhân hai bóng dáng kia hiện thân.

Chúng nó tư thế di chuyển như con rối gỗ bị giật dây, đôi tay vẫn luôn duy trì tư thế thổi kèn bầu. Ngay khi chúng nó hoàn toàn đi đến dưới ánh trắng, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nheo mắt lại, Tiêu Mộ Vũ tim đập tức khắc tăng lên, cùng lúc đó nàng cảm giác được Thẩm Thanh Thu cũng hít hà một hơi, tay siết chặt tay nàng.

Tiêu Mộ Vũ chính mình cũng khiếp sợ không thôi, theo lý thuyết không có khả năng xuất hiện hai đội ngũ đón dâu, mà hai quỷ vật cầm đầu thổi kèn, thế nhưng là người giấy!

Chúng nó một thân trang phục đỏ lấm lem, giống như có người dùng bút chu sa lung tung tô lên, khuôn mặt trắng bệch được vẽ ngũ quan rất khoa trương, trên má hai mảnh dày đặc má hồng, môi vỡ ra đỏ như máu, hai mắt hẹp dài trông như đang cười nhưng lại âm khí dày đặc, làm người không dám nhìn thẳng.

Theo sát ở phía sau vẫn là hai tên người giấy, bọn họ giống như khúc gỗ thẳng tắp đi phía trước, hai mắt cười ghê rợn, trong tay giơ cao mộc bài, giống hệt như đội ngũ trước đó. Lúc đầu Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể nhìn đến mộc bài bên phải viết hai chữ 'Đón dâu', hiện tại nhìn thấy được bên trái, mặt trên viết chính là hai chữ 'Đưa tang'.

Bốn người giấy kích cỡ không sai biệt lắm, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại phát hiện bên hông chúng nó đều treo lục lạc, lúc di chuyển phát ra tiếng đinh linh đinh linh. Nàng theo bản năng nhìn kỹ một chút, lục lạc đều có màu sắc, mà bên hông người giấy cầm bảng 'Đưa tang' chính là lục lạc màu đen.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ không tự giác quan sát ba cái còn lại, nhưng chỉ kịp nhìn đến người giấy thổi kèn bên trái, bởi vì chúng nó đi qua rất nhanh.

Vai chính của trận hôn sự này, quan tân lang rốt cuộc ra tới, hắn không phải người giấy, chỉ là hắn cưỡi trên con ngựa làm từ giấy trát rất sống động, nhưng đôi mắt ngựa được vẽ khá vụng về, có chút không hợp nhau.

Hắn một thân hỉ bào trước ngực mang theo cầu hoa đỏ thẫm, đầu vặn ngược ra sau, tựa hồ đang xem tân nương chính mình, cho nên Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu không thấy được mặt hắn. Khi quan tân lang sắp biến mất khỏi tầm nhìn, hắn bất thình lình xoay đầu lại.

Lần này, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên vùi đầu vào ngực Tiêu Mộ Vũ, nhắm mắt lại cơ hồ nức nở ra tiếng.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ giống như bị đưa vào lò nung cả ngàn lần, nhưng hình ảnh kia như cũ làm đáy lòng nàng phát lạnh, mặt mày quan tân lang đã hoàn toàn thay đổi, đầu sưng vù phát trướng, tựa như cái màn thầu bị ngâm trong nước phình to. Một đôi mắt nổ mạnh ra tới, vành môi chảy xuống, như thể bao tải đã bị bơm căng lập tức liền phải nổ tung, nói không nên lời đáng sợ ghê tởm.

Càng làm cho Tiêu Mộ Vũ sởn tóc gáy chính là, liền ở Thẩm Thanh Thu giật mình cuộn vào ngực nàng, quan tân lang kia thế nhưng ngừng lại, sau đó hắn chậm rãi quay đầu, cặp mắt trắng dã liền nhìn chằm chằm về phía các nàng.

Tiếng kèn bầu cũng dừng lại đột ngột, tí tách, tí tách, vệt nước theo hai chân hắn nhỏ giọt lên phiến đá xanh, rõ ràng là ngựa giấy lại không hề thấm nước.

Tiêu Mộ Vũ đem Thẩm Thanh Thu ấn trong lòng ngực, hai người dính sát vào góc tường, nín thở căn bản không dám hô hấp.

Thời gian dài lâu đến làm người hít thở không thông, từng tiếng nước tí tách rõ ràng quanh quẩn bên tai, giống như khúc gọi hồn, đem cảm xúc khẩn trương của hai nàng kích phát tới cực hạn.

Ngay khi Thẩm Thanh Thu sắp chịu không nổi nữa, tiếng kèn bầu rốt cuộc tiếp tục vang lên, quan tân lang cứng đờ mà đánh vào bụng ngựa, đội ngũ một lần nữa tiến về phía trước.

Tiêu Mộ Vũ thở ra một hơi dài, tay chân đều muốn mềm, nàng đang chuẩn bị ló đầu ra, Thẩm Thanh Thu lại gắt gao ôm eo nàng, hoảng sợ mà lắc đầu, hai mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

Tiêu Mộ Vũ đi theo thoáng nhìn, phía sau lưng bỗng nhiên lạnh cả người, vừa rồi không cảm thấy, hiện tại rõ ràng có một bóng ma dừng ở đầu phố ngay trước mắt các nàng, và nó đang tới gần!

Mặt khác, Tiêu Mộ Vũ ngửi thấy được một cổ mùi kỳ lạ, giống như mùi hồ nhão, có người giấy đang lại đây!

Hai người ngừng thở hận không thể đào tường trốn vào, nhưng người giấy kia chỉ đi tới vài bước, lộ ra mũi chân liền ngừng lại, cuối cùng hắn chậm rãi xoay người theo đội ngũ rời đi.

Người giấy đi rồi, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu lại đợi một hồi, thẳng đến tiếng kèn bầu đi thật xa, các nàng mới thật cẩn thận ló đầu ra ngoài. Chỉ còn thấy được thấp thoáng bóng dáng kiệu hoa cùng người giấy đi sau cùng, tám người giấy nâng kiệu hình thể cường tráng, cùng người thật không sai biệt lắm, mà Tiêu Mộ Vũ phát hiện kiệu hoa có động tĩnh, bên trong có người!

Đến khi bọn họ sắp biến mất, người giấy phía sau lại một lần quay đầu, may mắn Tiêu Mộ Vũ đã sớm đề phòng, rất nhanh rụt trở về. Nàng lúc này mới phát hiện người giấy kia thực quỷ dị, một hàng người giấy đón dâu đều một thân màu đỏ, duy độc hắn màu trắng, hơn nữa dưới chân hắn không phải giày vải mà là giày rơm, bên hông cột dây thừng.

Thẩm Thanh Thu đã không sức lực, nàng ngồi dưới đất sắc mặt trắng bệch, môi đều phát run. Một đôi mắt hàm chứa kinh sợ ngơ ngác nhìn Tiêu Mộ Vũ, thanh âm đều mơ hồ, "Hắn, hắn đang đưa ma, một thân kia chính là tang phục."