Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 161




Làm thế nào để mấy người Thẩm Thanh Thu lạc đường biết quay lại, Tiêu Mộ Vũ thật sự không có biện pháp, cho nên nàng quyết định trước làm rõ cốt truyện cùng nhiệm vụ, đến lúc đó mọi người nhớ ra rồi, liền có thể nhanh chóng ứng đối.

"Sau khi bảy nữ hài mất tích cũng chưa lưu lại bất luận manh mối gì sao?" Tiêu Mộ Vũ thuận miệng hỏi.

Thẩm Thanh Thu cũng rất tò mò việc này, khó được không nói chen vào, ở một bên an tĩnh lắng nghe.

Trần Giai Kiệt lắc đầu, "Cho nên mới cảm thấy quỷ dị, bảy người sống sờ sờ liền như vậy lặng yên không một tiếng động biến mất. Mấy ngày nay quan phủ khắp nơi treo giải thưởng, phát hiện manh mối các cô nương mất tích sẽ được thưởng một ngàn lượng bạc, nhưng vẫn không tin tức. Trước mắt người trong thành tâm hoảng sợ, mọi người đều đồn đãi là có quỷ quái quấy phá, nói cái gì Bạch Hà lang quân muốn cưới vợ, mới bắt cóc những nữ hài kia."

"Bạch Hà lang quân?" Tiêu Mộ Vũ nỉ non nói, phó bản này có chút phức tạp, đặc biệt là cục diện hiện tại, thật sự là nơi chốn bị hạn chế.

"Ngươi thật đúng là mặc kệ thế nhân, liền cái này cũng không biết." Thẩm Thanh Thu vội tiếp lời, phát hiện Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn mình, nàng nhịn không được có chút đắc ý: "Sớm tại năm trước, người dân đánh cá ở sông Bạch Hà liền vớt được một khối bạch cốt, vớt ra xương trắng còn chưa tính, sau khi kéo lên người gan lớn để sát vào nhìn, khung xương bạch cốt vẫn còn hoàn chỉnh, toàn bộ khung xương đều hảo hảo ở bên ngoài, căn bản không bị cuốn lấy. Ngươi biết nó như thế nào bị vớt lên không?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng, trong mắt thần sắc nhu hòa, Thẩm Thanh Thu thế này cho dù không có ký ức cũng thực đáng yêu. Vì thế, Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ một chút, thực đứng đắn trả lời: "Là khung xương chính mình bắt lấy lưới đánh cá đi lên?"

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ quá mức bình tĩnh, ánh mắt cũng thực nghiêm túc, thoạt nhìn là thật không nghe nói qua chuyện này, chỉ là nói ra chuyện kinh khủng như vậy nàng vẫn mặt không đổi sắc.

Thẩm Thanh Thu có chút hoảng sợ, lại có điểm ghét bỏ, một lời khó nói hết: "Ngươi làm sao có thể nghĩ ra đáp án khủng bố như vậy, ta như thế nào cảm giác tâm lý ngươi có điểm biến thái."

Tiêu Mộ Vũ bị nàng nói đến sửng sốt, các nàng trải qua rất nhiều phó bản khủng bố, đưa ra đáp án này là đúng lý hợp tình. Hiện tại Thẩm Thanh Thu không có ký ức, chỉ là một tiểu cô nương mười bảy tuổi nũng nịu mà thôi, cho nên mới ghét bỏ Tiêu Mộ Vũ tâm lý khác thường.

Phải biết rằng, đây chính là hỗn thế ma vương muốn bắt quỷ làm sính lễ cho nàng.

Nàng có chút suy tư nhíu mày, một bên Thẩm Thanh Thu thấy nàng cau mày lập tức dỗi miệng kêu lên, "Ngươi nhìn xem, ta nói ngươi một chút đều không được, liền bắt đầu bày sắc mặt khó coi."

Tiêu Mộ Vũ có chút bất đắc dĩ, nàng giãn ra lông mày, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu: "Nàng nói ta tâm lý biến thái?"

Thẩm Thanh Thu còn không ý thức được không đúng, gật gật đầu, nhưng thực mau câu tiếp theo của Tiêu Mộ Vũ làm nàng bị nghẹn.

"Tâm lý biến thái là ý gì? Ta như thế nào chưa từng nghe thấy?"

Thẩm Thanh Thu sững sờ ở tại chỗ, trong mắt có chút mờ mịt, mà Trần Giai Kiệt ở một bên nghe được cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhíu mày, cảm giác có điểm không thích hợp.

"Từ ngữ này nghe có chút cổ quái, nhưng ta có thể hiểu được, dường như trước kia ta đã từng nghe qua." Trần Giai Kiệt gãi gãi đầu.

Thẩm Thanh Thu mạc danh cảm thấy hoảng hốt, rồi lại không biết vì sao tâm loạn, nàng lắc đầu nói: "Ngươi không nghe nói qua là ngươi kiến thức hạn hẹp, biểu ca ta vậy mà minh bạch lời ta nói đấy."

Tiêu Mộ Vũ cũng không miệt mài bắt lấy vấn đề này, chậm rãi dẫn đường cho thê tử nàng là được rồi, vì thế nàng gật gật đầu: "Là ta kiến thức nông cạn, xin lĩnh giáo." Nói xong nàng tiếp tục nhìn hai người, "Vụ án nữ hài mất tích có liên quan đến bộ xương trắng kia sao?"

Trần Giai Kiệt lấy lại tinh thần tiếp tục nói: "Tiêu cô nương đoán rất đúng, bộ xương trắng kia đốt ngón tay uốn lượn chặt chẽ bắt lấy lưới đánh cá đi lên. Vốn dĩ chuyện này đã đủ tà môn, nhưng mấy ngày sau đó xảy ra việc lạ liên tiếp. Đầu tiên là nấm mồ qua loa chôn bạch cốt bị đào lên, thi cốt biến mất vô tung, ngày kế tiếp có người buổi tối trở về nhìn thấy một nam tử mặc hỉ phục tân lang, từ nơi chôn cốt theo lối mòn ngoài thành đi đến ven sông Bạch Hà, lẻ loi đứng ở đó."

Tiêu Mộ Vũ sắc mặt trầm xuống, chuyện đích xác tà môn, nhưng thời đại này mọi người vốn dĩ liền tin phục quỷ thần, thêm mắm thêm muối lộng chút kỳ văn quái đàm cũng không ít: "Nếu có người ba hoa chích choè, dùng mánh lới đồn thổi chuyện ma quỷ thì sao?"

"Cũng có khả năng, nhưng một người đồn thì cũng thôi đi, là rất nhiều người thấy được. Bọn họ ngày thường cũng không phải người nhiều chuyện, hơn nữa, ngày đó ta theo dượng đi vận hàng ở Lương Châu trở về, vừa lúc gặp mưa to trì hoãn hành trình, trở về liền đi ngang qua Bạch Hà, ta chính mắt nhìn thấy trong mưa có một nam tử mặc hỉ phục đứng bên sông, tuấn lãng phi phàm nhưng lại vô cùng quỷ dị, đảo mắt liền không còn bóng dáng."

Thẩm Thanh Thu tựa hồ thực hứng thú, nói đến hăng say, chỉ là kể đến đoạn sau, trên mặt nàng không tự giác toát ra một tia sợ hãi, "Giữa mưa to, người sống như thế nào sẽ mặc hỉ phục chạy ra ngoại thành đứng bên Bạch Hà, khẳng định là quỷ."

"Sau đó khắp thành dậy lên tin đồn, rằng bộ bạch cốt kia chính là Bạch Hà lang quân, bị vớt ra tới liền lặp lại hành vi lúc còn sống, muốn tìm tân nương chính mình." Trần Giai Kiệt nói đến đây cũng nhịn không được đánh cái rùng mình, ánh mắt tràn đầy sầu lo nhìn về phía Thẩm Thanh Thu, rồi lại thực mau bị hắn đè ép xuống.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn lưu ý biểu tình của hai người, nàng nhìn đến rõ ràng, trong lòng có một tia quái dị. Bất quá nàng không vội vã hỏi chuyện, mà là tinh tế suy xét lại những gì Thẩm Thanh Thu vừa kể. Cuối cùng nàng mới trầm giọng nói: "Cho nên bảy nữ hài kia là bị Bạch Hà lang quân bắt cóc về làm thê tử?"

Trần Giai Kiệt vội vàng gật đầu, sắc mặt còn có chút tái nhợt, hiển nhiên cũng cảm thấy kinh dị.

"Bảy vị cô nương kia có đặc điểm gì giống nhau không?" Tiêu Mộ Vũ sắc mặt ngưng trọng hỏi.

Ngay khi nàng hỏi xong, Trần Giai Kiệt kinh ngạc mà mở to mắt, "Làm sao cô biết được?"

Thẩm Thanh Thu nghe xong nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt cũng tò mò không được, vội vàng thúc giục: "Biểu ca, huynh đừng ngây ngốc trừng mắt nữa, nhanh trả lời đi."

Trần Giai Kiệt lại nhìn Thẩm Thanh Thu, sau một lúc lâu mới nói: "Bảy cô nương kia tuổi từ mười bốn đến mười bảy, cũng không có điểm đặc thù, duy nhất giống nhau ở chỗ, trước khi mất tích tất cả đều mới vừa nghị hôn."

Tiêu Mộ Vũ ngực bỗng nhiên phát lạnh, khó trách bọn họ sẽ cảm thấy là bút tích của Bạch Hà lang quân. Các cô nương trẻ tuổi mới nghị hôn còn chưa thành thân, mất tích quỷ dị không một tia manh mối, rồi lại xuất hiện Bạch Hà lang quân mặc hỉ phục, cho dù là ai cũng sẽ nghĩ theo phương hướng này.

Nhiệm vụ hiện tại của nàng là điều tra nguyên nhân bảy nữ hài mất tích, như vậy Bạch Hà lang quân hẳn là một đầu mối quan trọng. Chỉ là nàng nhìn Thẩm Thanh Thu cùng Trần Giai Kiệt, trong lòng bất đắc dĩ. Hai người này vẫn chưa khôi phục ký ức, Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn không biết đang ở nơi nào.

Thông tin có được quá ít, Tiêu Mộ Vũ vô pháp phán đoán phó bản này là đơn đội hay đa đội, nếu còn có đội ngũ khác, sự tình liền trở nên càng thêm khó giải quyết, vì vậy không thể nóng vội.

"Này cũng quá tà môn, khó trách gần nhất Trần bà mối nhàn hạ như vậy, nguyên lai không sinh ý. Cũng tốt, cha sẽ không hối ta đi xem mắt nữa, ta cũng không cần học ba cái đạo thê tử kia làm gì." Thẩm Thanh Thu trong lòng cũng có chút sợ hãi, nhưng nàng thực mau liền nghĩ tới chính mình, không khỏi cảm thấy bản thân may mắn thoát nạn.

Tiêu Mộ Vũ nghe xong Thẩm Thanh Thu nói, sắc mặt hơi có chút cổ quái: "Cha nàng muốn nghị hôn cho nàng?"

Đại khái Tiêu Mộ Vũ biểu tình thật sự không thích hợp, Thẩm Thanh Thu cho rằng đối phương đang giễu cợt chính mình, rốt cuộc người này mở miệng không ngừng một lần nói nàng về sau khẳng định gả không ra. Vì thế nàng hừ một tiếng: "Đúng thì thế nào, ngươi đừng cho rằng không ai muốn cưới ta, là ta không thèm thôi. Dĩnh Châu thành người muốn cầu thân ta rất nhiều đấy, Từ gia đại công tử, Chu gia nhị thiếu gia, đều là những người có công danh, ngọc thụ lâm phong tuấn tú lịch sự. Ta rất được hoan nghênh, nhưng không giống ngươi, gương mặt kia liền dọa chết người."

Mắt thấy nàng càng nói sắc mặt Tiêu Mộ Vũ càng kém, khí lạnh đều toả ra bốn phía, liền như vậy thẳng tắp mà nhìn chằm chằm chính mình, Thẩm Thanh Thu bỗng nhiên có chút chột dạ, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

"Ngươi nhìn ta làm gì, ta nói chính là sự thật."

Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi, trên mặt như cũ không có biểu tình gì, nhàn nhạt nói: "Lời nói thật, được lắm, nàng phải nhớ kỹ đấy."

Thẩm Thanh Thu cảm thấy phía sau lưng có chút lạnh, rụt rụt cổ không nói nữa.

Thực mau, quản gia ở bên ngoài hô: "Đại tiểu thư, biểu thiếu gia, lão gia bảo hai vị mang theo Tiêu tiểu thư đến tiền viện."

Thẩm Thanh Thu lúc này mới tìm được cơ hội thoát thân, đối quản gia thấp giọng nói: "Trần bá, cha ta không phải muốn lưu nàng ăn cơm chứ."

Lưu Thịnh nhất quán biết tiểu thư nhà mình không hoà thuận với Tiêu Mộ Vũ, lập tức cười nói: "Tiêu tiểu thư hồi lâu không ở trong phủ dùng cơm, hôm nay lại bị thương về tình về lý lão gia đều phải mời nàng. Ngài đừng cáu kỉnh, bằng không lão gia lại trách."

Tới tiền viện, Thẩm Vạn Lâm hỏi han ân cần một phen, cuối cùng thật là lưu Tiêu Mộ Vũ dùng cơm.

Hiện tại Thẩm Thanh Thu không nhớ rõ mình, lại cùng mình quan hệ không được tốt, Tiêu Mộ Vũ nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội cùng nàng ở chung, vì thế gật đầu đáp ứng.

"Vậy quấy rầy Thẩm bá bá."

"Đứa nhỏ này, cùng ta khách khí cái gì. Ta phái người truyền tin cho cha con rồi, con cứ an tâm ở lại đây đi." Thẩm Vạn Lâm ha ha nở nụ cười.

Tới thời điểm dùng cơm, Thẩm gia những người khác cũng xuất hiện. Tiêu Mộ Vũ nhìn một đôi nam nữ trung niên sóng vai đi tới, nam nhân nho nhã tuấn lãng, nữ nhân tuy rằng đã không tuổi trẻ, nhưng trên mặt ý cười sang sảng bất đồng với phụ nhân khác, người chưa đến tiếng đã vang: "Tiểu Vũ tới, thật là khó được, đã lâu rồi không thấy con đến chơi, có phải lại cùng Thẩm Nhi giận dỗi không?"

Tiêu Mộ Vũ đứng lên, ánh mắt đánh giá nữ nhân này, lại nhìn nam nhân ôn hoà bên cạnh, lập tức bài trừ khả năng bà ấy là phu nhân của Thẩm Vạn Lâm. Nhưng như vậy thân mật gọi Thẩm Thanh Thu, nàng liền đoán ra thân phận hai người, hơi cúi đầu thi lễ: "Thẩm cô cô, Thẩm dượng."

Vừa gọi xong, bên kia Thẩm Thanh Thu lập tức nói: "Cô cô, ta khi nào cùng nàng giận dỗi, nàng chính mình không muốn tới như thế nào lỗi tại ta."

Hai người biểu tình đều không có khác thường, xem ra xưng hô cũng không sai, nhưng Tiêu Mộ Vũ lại có chút hoảng thần. Không biết vì sao, nàng cảm giác cảnh tượng trước mắt cũng không xa lạ, thật giống như nàng thường xuyên cùng Thẩm gia ở bên nhau ăn cơm. Thậm chí thiếu nữ Thẩm Thanh Thu tuy tính cách bất đồng, nhưng nàng một chút đều không cảm thấy biệt nữu, hơn nữa còn có loại ảo giác rằng, Thẩm Thanh Thu lúc còn nhỏ chính là như vậy. Chẳng lẽ nàng không có ký ức nhân vật, nhưng bởi vì logic cốt truyện, cho nên liền cảm thấy quen thuộc sao?

Chờ đến Tiêu Mộ Vũ ổn định tâm thần, đã thấy trên đỉnh đầu hai người kia bắn ra từng dòng giới thiệu nhân vật.

Nữ nhân tên gọi Thẩm Vũ Nhu, nhưng tính cách hào sảng không giống như tên, là muội muội ruột của Thẩm Vạn Lâm.

Nam nhân bên cạnh vẫn luôn trầm mặc là trượng phu của bà ấy, tên gọi Mầm An. Tiêu Mộ Vũ sửng sốt một chút, đây không phải cha nương của Trần Giai Kiệt.

Một bữa cơm bởi vì có mặt trưởng bối, Thẩm Thanh Thu ăn thực nặng nề, nhưng thật ra Tiêu Mộ Vũ gặp thời thỉnh thoảng ứng đối Thẩm Vạn Lâm cùng Thẩm Vũ Nhu hỏi chuyện. Mẫu thân Thẩm Thanh Thu trước đó ra ngoài lễ Phật, vừa vặn không ở nhà.

Thẩm Thanh Thu muộn thanh ăn cơm, vẫn luôn lấy đôi mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, chờ đến Tiêu Mộ Vũ tranh thủ thời gian nhìn lại nàng, nàng lập tức bày ra mặt quỷ.

Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn banh mặt nhìn Thẩm Thanh Thu làm trò, nhưng cuối cùng không nhịn được nữa, khóe miệng kiều lên một chút ý cười. Tuy rằng thực mau đã bị nàng áp xuống, nhưng Thẩm Thanh Thu cùng Thẩm Vũ Nhu lại thấy được rõ ràng.

Thẩm Thanh Thu trong miệng cơm đều quên nhai, ngơ ngác nhìn Tiêu Mộ Vũ, phát hiện Tiêu Mộ Vũ nhìn chằm chằm mình, nàng mới vùi đầu tiếp tục ăn cơm. Lỗ tai Thẩm Thanh Thu lại không tự giác đỏ, Tiêu Mộ Vũ con ngươi xao động một chút, vội vàng đáp lời Thẩm Vạn Lâm.

"Tiểu Vũ, gần nhất Dĩnh Châu thành không yên ổn, con nhớ cẩn thận, tốt nhất không cần ra ngoài, nếu muốn ra cửa nhất định phải mang theo hộ vệ."

Thẩm Vạn Lâm nói xong nhìn nữ nhi nhà mình, trên mặt có chút sầu lo.

"Cảm ơn Thẩm bá bá, con đã biết, nhưng trước mắt chuyện này chỉ dựa vào cẩn thận sợ rằng tránh không được. Ở nhà đều có thể mất tích, xem ra hung thủ không hề e ngại việc chúng ta phòng bị. Nên sớm điều tra rõ ràng, chấm dứt mối nguy hiểm này, bằng không chỉ sợ nhà nhà cảm thấy bất an."

Mầm An đang gắp thức ăn cho Thẩm Vũ Nhu nghe thế, thoáng kinh ngạc: "Tiểu Vũ cảm thấy đây là người làm, chứ không phải do yêu tà quấy phá sao?"

Thẩm Vạn Lâm cũng có chút tò mò, trong lúc nhất thời trên bàn cơm vài người đều nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Con cũng không xác định có phải do yêu vật lộng hành hay không, nhưng vô luận là người làm hay ma quỷ gây ra, con tin rằng mọi sự đều có nguyên nhân. Dù cho là yêu tà, tra rõ căn nguyên cũng có thể liên quan đến con người."

Mầm An không nói chuyện, Thẩm Vạn Lâm lại nhìn Tiêu Mộ Vũ cười nói: "Tuổi nhỏ liền thông thấu sự đời, thật là hiếm có. Tiểu Vũ nói rất có lý, nhưng nhiều ngày như vậy đều liên tiếp xảy ra chuyện, trông cậy nha môn phỏng chừng không kết quả. Đối phương ở trong tối chúng ta ở ngoài sáng, trừ bỏ dặn dò các con cẩn thận một chút, ta mặt khác cái gì đều làm không được." Thẩm Vạn Lâm có chút trầm trọng, lại nhìn Thẩm Thanh Thu, bất đắc dĩ thở dài.

Loại cảm giác kỳ quái trong lòng Tiêu Mộ Vũ

lại xông ra, nàng luôn cảm thấy Thẩm Vạn Lâm cùng Trần Giai Kiệt tựa hồ thực lo lắng Thẩm Thanh Thu, nguyên nhân là do đâu?