Tuy rằng đã sớm có suy đoán, nhưng khi biết được tập đoàn Nặc Như muốn bắt Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu vẫn thực phẫn nộ.
Nhiệm vụ bí mật của các đội ngũ khác chính là như vậy, Thẩm Thanh Thu đã sớm đoán được hệ thống ác ý, nếu Tiêu Mộ Vũ bị bắt đem đi nghiên cứu, kết cục tuyệt đối không đơn giản là cung cấp huyết thanh. Cho nên ngoài việc trông chừng nữ tang thi kia, thì chuyện cấp thiết nhất chính là bảo vệ Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu vừa nghĩ đến đây, hệ thống đinh một tiếng, lại lần nữa phát ra chỉ thị.
"Đội Tiêu Mộ Vũ đạt 2/2 tiến độ nhiệm vụ bí mật: Bảo vệ mục tiêu, khen thưởng 10 điểm, thỉnh chú ý nếu bảo hộ thất bại bất luận mục tiêu nào, đội sẽ bị khấu trừ 50 điểm."
Mọi người: "......."
Lần này Tiêu Mộ Vũ đều sửng sốt, sau một lúc lâu nàng nhíu mày nói: "Tôi còn tưởng rằng 1/2 là do nhiệm vụ không hoàn thành, hoặc là tang thi trẻ con kia biến mất, không nghĩ tới ngay từ đầu tôi cũng là một trong hai mục tiêu bảo vệ, tôi cũng không ý thức được tập đoàn Nặc Như nhằm vào chính là tôi."
Tả Điềm Điềm đồng dạng trừng lớn mắt, "Hệ thống này thật là quá cẩu."
Thẩm Thanh Thu chịu đựng trong lòng lửa giận, cười lạnh một tiếng, nhìn nam nhân như đang lọt vào trong sương mù bị nàng giẫm dưới chân: "Anh thật sự tin rằng có thể cứu chữa sao? Những người bị cắn trong vòng vài phút ngắn ngủi liền biến dị, trở thành quái vật không còn cảm giác không còn ý thức, không còn nhịp tim, thân thể không đổ máu, chẳng lẽ chỉ cần tiêm kháng thể là khôi phục lại dáng vẻ trước kia? Vậy những tang thi bị đào tim, bị chém nửa đầu, bị đào rỗng nội tạng, họ làm cách nào để trở lại lúc ban đầu?"
Nam nhân nghe từng lời của nàng, sắc mặt càng lúc càng trắng, đến cuối cùng căn bản không dám nhìn nàng, chỉ là lớn tiếng nói: "Giáo sư Tôn hiểu biết sâu rộng về virus này, cũng là người có uy vọng cao trong ngành, ngài ấy đã từng chữa khỏi một người bị tang thi cắn, ngài ấy sẽ không gạt chúng tôi."
"Anh biết vắc-xin phòng bệnh chó dại không? Nếu một người đã phát bệnh, tiêm vắc-xin phòng bệnh lại có tác dụng gì? Con người bình thường bị tổn thương thần kinh cơ bản là không thể khôi phục, loại virus này chuyên môn công kích đại não, mang đến thương tổn như thế nào nghịch chuyển?" Thẩm Thanh Thu nói, mơ hồ cảm thấy thân thể có chút không thoải mái, nàng nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, tức khắc sắc mặt khẽ biến, nhấc tay dùng chuôi đao đánh ngất nam nhân.
"Tiểu Tả, Lâm Kiến, giúp những người này cầm máu, đừng để bọn hắn chết." Nói xong nàng một đường dùng chuôi đao đánh tới, đem bảy người đều đánh hôn mê, chạy nhanh đi đến bên người Tiêu Mộ Vũ, khẩn trương nói: "Mộ Vũ, nơi nào không thoải mái?"
Tiêu Mộ Vũ vừa định lắc đầu, trước mắt một trận choáng váng, cả người đều đứng không vững ngã xuống. Thẩm Thanh Thu sắc mặt trắng nhợt, vội duỗi tay ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, một tay đỡ chân nàng đem người chặn ngang bế lên.
"Tiêu đội làm sao vậy, như thế nào đột nhiên té xỉu?" Tả Điềm Điềm đang chuẩn bị cùng Lâm Kiến băng bó cho đám người kia, vội vàng chạy tới xem Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng vừa hỏi xong, cô liền minh bạch phát sinh chuyện gì, Thẩm Thanh Thu để cô băng bó vết thương cho bọn họ không phải vì nhân từ, mà bởi vì cái quy định hố cha của hệ thống, không cho phép tàn hại NPC. Phòng vệ chính đáng sẽ không bị trừng phạt, nhưng dưới loại tình huống này, NPC chỉ uy hiếp Lâm Kiến, căn bản không phát hiện Tiêu Mộ Vũ. Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại nổ súng đả thương bọn họ, cho nên phản phệ tới trên người nàng.
Lâm Kiến trong lòng quýnh lên, tuy rằng trên mặt đất nằm một đống người, nhưng Tiêu Mộ Vũ quan trọng hơn rất nhiều, hắn muốn đi qua kiểm tra giúp nàng.
Tả Điềm Điềm nhận thấy được ý đồ của hắn, ngăn cản nói: "Bác sĩ Lâm, chị ấy không có việc gì, chỉ là quá mệt mỏi, anh nhanh băng bó đừng để bọn họ chết, tôi nơi này có rương cấp cứu."
Thẩm Thanh Thu ôm Tiêu Mộ Vũ đặt lên sô pha, cởi bỏ áo khoác của nàng, đầy mặt đau lòng cùng ảo não. Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ thoạt nhìn rất kém, Thẩm Thanh Thu sờ soạng tay nàng, lạnh băng một mảnh, trong lòng tức khắc giống như bị lửa thiêu, vô cùng nôn nóng.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, tỉnh lại đi, em đừng làm chị sợ?" Nàng sờ sờ mặt Tiêu Mộ Vũ, lại xoa nắn tay cho nàng ấy.
Bên ngoài Lâm Kiến hô: "Trên bàn có nước sôi, trong ngăn tủ phòng khách có dung dịch glucose, trước cho cô ấy uống một chút"
Tả Điềm Điềm nhanh chóng rút ra một túi 250ml nước đường đưa cho Thẩm Thanh Thu. Thẩm Thanh Thu nhẫn nại lo lắng xé mở túi, thật cẩn thận đút Tiêu Mộ Vũ uống mấy ngụm.
"Đều do chị sơ suất quên mất chuyện này, chị nên là người ra tay mới đúng." Thẩm Thanh Thu đem môi dưới cắn trắng bệch, mày nhăn chặt muốn chết.
Đang lúc Thẩm Thanh Thu tự trách hối hận, Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhắm chặt mắt suy yếu mở mắt ra, thấp thấp nói: "Đồ ngốc, chị ra tay thì sao chứ? Chẳng lẽ hệ thống thiên vị chị, sẽ không phạt chị."
Thẩm Thanh Thu vội thò lại gần, trên mặt cuối cùng có tia vui mừng, gấp giọng nói: "Em tỉnh, trong người thấy sao rồi?"
Tiêu Mộ Vũ vốn định lắc đầu, nhưng trước mắt đột nhiên từng trận biến thành màu đen, giống như mất máu quá nhiều dẫn tới choáng váng cùng mệt mỏi.
Thẩm Thanh Thu thấy thế lại nâng túi đường đút cho nàng: "Ngoan, lại uống một ngụm."
"Ưm, quá ngọt." Tiêu Mộ Vũ không thích đồ ngọt, đối đường glucose ngọt lịm này thật sự chịu không nổi.
Thẩm Thanh Thu lại quay đầu tiếp nhận ly nước Tả Điềm Điềm vừa rót, "Vậy em uống nước lọc thư hoãn một chút."
Nhìn dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ khó chịu, Thẩm Thanh Thu không khỏi nhíu mày thấp giọng oán giận: "Chị mạnh khoẻ hơn em, nếu là chị liền sẽ tốt hơn."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ vẫn tái nhợt, nhưng không biết do tác dụng của đường glucose, hay bởi vì những NPC bên ngoài đã được chữa trị, tinh thần nàng bắt đầu tốt chút, nhịn không được giận liếc Thẩm Thanh Thu một cái.
"Cũng may là em, nếu để chị ra tay, đám người kia phỏng chừng toàn diệt, đến lúc đó không chỉ đơn giản là váng đầu hoa mắt. Huống hồ, có phải chị đã quên hệ thống đối đãi chị thế nào, nói không chừng còn phải đau dạ dày."
Một lời âu yếm được nàng nói đến quanh co lòng vòng làm Thẩm Thanh Thu giãn ra nét mặt, nhưng lúc sau lại không nhẹ không nặng nhắc tới chuyện Thẩm Thanh Thu gạt nàng. Bị hệ thống trừng phạt đau đớn lại nói bừa là đau dạ dày, cái này nhất thời làm Thẩm Thanh Thu vui vẻ cũng không phải, chột dạ cũng không phải.
Thấy Thẩm Thanh Thu ánh mắt trốn tránh, Tiêu Mộ Vũ cũng không hề nhiều lời, không muốn người này luôn phải lo lắng cho mình, Tiêu Mộ Vũ nghiêm mặt nói: "Chị có chừng mực, em tự nhiên cũng có chừng mực. Em biết chị mạnh hơn em, em đi không nổi chị có thể cõng em ôm em, nhưng nếu chị bị thương, em ôm chị bất động."
Một câu cuối cùng đem Thẩm Thanh Thu hống tốt, nàng cúi đầu lẩm bẩm nói: "Chị lại không nặng, như thế nào ôm bất động."
Tiêu Mộ Vũ nhìn người kia dáng vẻ uỷ khuất, nhịn không được nở nụ cười, bởi vì sắc mặt tái nhợt lúc này nàng có vài phần ốm yếu, cho nên ý cười càng thêm ôn nhu phong tình. Tiêu Mộ Vũ ngày thường lãnh đạm ít khi nói cười, so Thẩm Thanh Thu còn khiến người cảm thấy không dễ tiếp cận. Nhưng nàng ngũ quan tinh xảo, đường cong nhu hòa, là điển hình cho mỹ nhân phương đông lịch sự tao nhã cùng dịu dàng, chỉ cần cười rộ lên, loại xa cách kia lập tức rút đi, tựa như xuân phong vào nước, tự mang gợn sóng.
Thẩm Thanh Thu cúi xuống liền như rơi vào một đầm xuân thủy gợn sóng, tức khắc si mê không dời mắt được, thẳng đến Lâm Kiến kéo người bị thương vào đụng trúng ngăn tủ, mới làm nàng bừng tỉnh.
Một bên Tả Điềm Điềm đã sớm xem hiểu bầu không khí không đúng, tránh xa xa yên tĩnh thu dọn đồ vật.
Thẩm Thanh Thu dường như không có việc gì đứng lên, dặn dò nói: "Em ngồi nghỉ ngơi, chị đi thu thập đồ vật, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này."
Lâm Kiến lần lượt kéo đám người kia vào, nam nhân cầm đầu tỉnh lại giữa đường, nhưng chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng Thẩm Thanh Thu lướt qua, liền bị một chân đá hôn mê lần nữa.
"Lâm Kiến, tôi có chuyện cần anh hỗ trợ, anh ở lại đây không an toàn, trước theo chúng tôi rời đi, có nghi vấn gì đến lúc đó tôi sẽ giải thích cho anh hiểu."
Lâm Kiến đích xác một bụng nghi hoặc, nhưng hắn tín nhiệm Thẩm Thanh Thu, các nàng đã cứu hắn hai lần, không đạo lý sẽ hại hắn, giữa mạt thế muốn tìm một người đối tốt với mình thật quá khó khăn.
Ba người chuyển vật tư xuống dưới, mà Tiêu Mộ Vũ bị lệnh cưỡng chế ở một bên nghỉ ngơi. Chờ đến lần thứ hai thu thập cũng không còn bao nhiêu đồ vật, Thẩm Thanh Thu bước nhanh đến trước mặt Tiêu Mộ Vũ, khom lưng đem người cõng lên.
Tiêu Mộ Vũ giãy giụa, "Không cần khoa trương như vậy, em có thể tự đi."
Thẩm Thanh Thu giữ chặt nàng trên lưng, nghiêng đầu nói: "Chị ôm một chút em liền giãy không ra, chứng tỏ em không còn sức lực, chị cõng em đi là nhanh nhất."
Nói xong nàng lập tức cõng Tiêu Mộ Vũ ra cửa, Tiêu Mộ Vũ ghé vào trên người nàng, thân thể vẫn là mệt mỏi, nhưng đích xác không đến mức không thể đi đường.
Dưới thân vai lưng một chút đều không rộng lớn, nhẹ đong đưa theo động tác xuống thang lầu. Bởi vì nhiều lần tới lui dọn đồ vật, lưng áo Thẩm Thanh Thu đã thấm mồ hôi, Tiêu Mộ Vũ gần gũi dán hợp liền có thể ngửi được một cổ vị mồ hôi nhàn nhạt mang theo hương thơm độc hữu trên người nàng, tựa như nắng ấm.
Một đường ra ngoài không có phát sinh dị biến, Lâm Kiến lái xe mang theo Tả Điềm Điềm chạy phía sau xe của Thẩm Thanh Thu cùng Tiêu Mộ Vũ, đoàn người chuẩn bị hộp họp cùng Trần Giai Kiệt.
Xe chạy mấy vòng, xác nhận không có những người khác chú ý, Thẩm Thanh Thu mới dẫn Lâm Kiến đến nhà xưởng dùng bảo hộ nữ tang thi biến dị. Trên đường Tiêu Mộ Vũ kích hoạt thẻ bài Người một nhà yêu thương nhau, Trần Giai Kiệt lập tức gửi tin vào, giữa những hàng chữ vừa kích động lại lo lắng.
Tuy mọi người không ở cùng nhau nhưng đều thuộc về một đội ngũ, cho nên hệ thống bá báo từng người đều có thể nghe được, trong lúc nhất thời hắn kích động vì Tiêu Mộ Vũ các nàng phát hiện manh mối, lại sợ hãi ba người các nàng xảy ra chuyện ở viện nghiên cứu. Nếu Tiêu Mộ Vũ các nàng còn không trở lại, Trần Giai Kiệt đều phải mạo hiểm đi tìm một chút.
"Chúng tôi không có việc gì, hết thảy đều ổn. Bên anh có phát sinh dị thường không?" Tiêu Mộ Vũ vẫn có chút lo lắng đề phòng, đứa trẻ tang thi kia vẫn luôn khiến nàng bất an, cho nên mới dặn Trần Giai Kiệt đóng chặt cửa, không được tới gần nữ tang thi. Mọi người không cách nào giao tiếp với tang thi, do đó không thể hỏi cô ấy rốt cuộc giấu đứa trẻ ở nơi nào.
"Nữ tang thi này rất hung dữ, cả ngày đều không chịu ngồi yên, cũng may miệng cô ta bị ngăn chặn rồi. Xung quanh cũng không người xuất hiện, mọi chuyện tường an."
"Vậy là tốt rồi, anh ra cửa bắc phụ tiếp khuân đồ vật, chúng tôi đã trở lại." Thẩm Thanh Thu lên tiếng, Trần Giai Kiệt cùng Tô Cẩn vội vàng đáp ứng, thực mau hai người liền ra tới.
Lúc này đây Tiêu Mộ Vũ dẫn đầu xuống xe, cảnh giác mà nhìn Thẩm Thanh Thu, "Em tự đi."
Thẩm Thanh Thu nhịn không được nở nụ cười, vẻ mặt sủng nịch, "Được rồi, đi thôi.
Rốt cuộc về tới đại bản doanh, các nàng cuối cùng có thể nghỉ ngơi thật tốt. Tiêu Mộ Vũ đơn giản nói qua những gì xảy ra ở viện nghiên cứu cho Tô Cẩn cùng Trần Giai Kiệt biết, Lâm Kiến ở một bên nghe như lọt vào trong sương mù, nhưng hắn cũng hiểu được vài tin tức quan trọng.
Trận đại dịch này không phải thiên tai mà là nhân họa, đầu sỏ gây tội chính là Tôn Khải Ngũ cùng lãnh đạo tập đoàn Nặc Như. Mà sau khi Tiêu Mộ Vũ cảm nhiễm virus liền sinh ra kháng thể, cho nên những người đó trăm phương nghìn kế muốn truy bắt nàng.
"Các bạn, các bạn nói đều là sự thật?" Lâm Kiến chỉ cảm thấy nhận thức của mình điên đảo, trên đời làm sao sẽ có nhóm người phát rồ như Tôn Khải Ngũ đây? Biết được hậu quả khi bị rò rỉ virus, còn giấu giếm không báo.
Từ khi xuất hiện bệnh nhân đầu tiên ở Bệnh viện Số Hai đến lúc bùng nổ mạt thế, ước chừng có năm ngày, đám người Nặc Như cái gì đều không nói, liền trơ mắt nhìn xem nhân viên y tế trở thành nhóm đầu tiên bị lây nhiễm virus tang thi, bỏ mặc một thành phố mấy triệu dân rơi vào địa ngục.
"Thiên chân vạn xác, chúng tôi nhốt tang thi kia chính là thuộc nhóm F0 đầu tiên chạy ra từ viện nghiên cứu." Nói xong Trần Giai Kiệt lấy ra một tấm thẻ nhỏ, "Cái này lục soát được từ người tang thi."
"Tôi cần anh hỗ trợ, là bởi vì Mộ Vũ thể chất đặc thù, huyết thanh của nàng có thể ức chế virus tang thi. Chúng tôi muốn được đến kháng thể, nhưng những người đó phát rồ, tôi tuyệt không để bọn họ chạm vào Mộ Vũ. Chúng tôi đều không phải người trong nghề, anh là bác sĩ tất nhiên có chuyên môn, xin hãy giúp chúng tôi."
Lâm Kiến tức khắc ngây ngẩn cả người, nhưng thực mau biểu tình nghiêm túc: "Các bạn tín nhiệm tôi, tôi thật cao hứng, việc nghiên cứu chế tạo ra huyết thanh kháng virus là hy vọng duy nhất của thành phố này, tôi nhất định dốc hết toàn lực. Nhưng tôi cần có thiết bị tương ứng cùng thuốc thử dược phẩm." Lâm Kiến là phó giáo sư trẻ tuổi của bệnh viện trung ương, trình độ nghiên cứu khoa học cùng y thuật đều nổi bật hơn người.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Anh muốn cái gì cứ việc nói, tôi sẽ tận khả năng tìm về."
Sáu người liền như vậy ăn nhịp với nhau, nói làm liền làm.
Vì bảo đảm mọi người an toàn, những ngày kế tiếp Thẩm Thanh Thu dẫn cả đội lẻn vào phòng thí nghiệm tại một số bệnh viện lớn cùng trường đại học, thu gom những vật tư Lâm Kiến yêu cầu. Thuận tiện khuân về một số tấm pin năng lượng mặt trời cùng bình ắc-quy, ở nhà xưởng lắp ráp máy phát điện cùng hệ thống chiếu sáng
Có đầu óc siêu việt của Tiêu Mộ Vũ, đoàn người liền tận mắt chứng kiến những gì nằm trong sách vở dần được hiện thực hóa. Sau khi toàn thành cúp điện cúp nước, cả đội vẫn có thể dùng đồ điện, kéo lên bức màn chiếu sáng, thật sự là hạnh phúc khó được.
Mấy ngày nay, Lâm Kiến cơ hồ vùi mình trong phòng thí nghiệm vừa được dựng lên, hắn rút một ít máu của Tiêu Mộ Vũ, lại chiết xuất dịch não tủy của nữ tang thi bị nhốt, dùng để quan sát và phân tích hiệu quả huyết thanh đối với virus tang thi.
Năm người Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu không quấy rầy hắn, các nàng ngồi cùng nhau thương lượng những vấn đề trước mắt.
Đồ ăn còn lại cũng không nhiều, mấy ngày nay cả đội vẫn luôn thực tiết kiệm, hiện tại bên ngoài rốt cuộc khan hiếm mọi phương diện, tìm không thấy bóng dáng thức ăn. Ngay cả nước uống cũng thành vấn đề lớn, từ mạt thế đến bây giờ không hề rơi xuống một giọt mưa, hơn nữa cho dù có mưa cũng không thể trực tiếp uống, ai dám bảo đảm nước mưa không bị ô nhiễm.
Cả đội đã thu gom sạch sẽ vật tư còn tồn trong căn phòng Tôn Hi ở trước đó, cũng dọn hết tủ lạnh cùng thức ăn lại đây, ngay cả tòa nhà kia đều bị các nàng cướp đoạt không còn gì.
Vấn đề thức ăn nước uống hiện tại không nói nhiều, bởi vì còn một vấn đề trọng yếu hơn cả, điểm số không đủ đổi giấy thông hành.
Tiêu Mộ Vũ là một tấm giấy thông hành, vậy các nàng cần thêm bốn tấm nữa, cũng chính là 1000 điểm. Trước mắt đoàn đội có 90 điểm, Thẩm Thanh Thu 200,5 điểm, Tiêu Mộ Vũ 121,2 điểm, Trần Giai Kiệt 112,5 điểm, Tả Điềm Điềm 101 điểm, Tô Cẩn 110,6 điểm.
Đây là nhiệm vụ thông quan hàng đầu, phải trải qua vô số lần tiêu diệt tang thi mới được đến.
"Chỉ còn lại ba ngày, dựa theo hệ thống giả thiết, muốn điều tra cốt truyện, còn phải tránh né vây bắt, căn bản không có biện pháp đi săn giết quá nhiều tang thi. Một con 0,5 điểm, nếu dùng thẻ bài giết chỉ được 0,2 điểm, nhiệm vụ này cơ bản không có khả năng hoàn thành." Thẩm Thanh Thu sắc mặt phát trầm, tính như vậy còn không đổi được ba tấm giấy, nói cách khác cần phải kiếm thêm ít nhất 270 điểm nữa.
"Vậy chỉ có thể mạo hiểm hành động, mặt khác gửi hy vọng vào việc chế tạo thành công vắc-xin phòng bệnh, điểm đoàn đội còn có thể tăng thêm một ít." Thẩm Thanh Thu biết không thể trì hoãn.
Nhưng nghiên cứu của Lâm Kiến cho thấy rằng, trong cơ thể Tiêu Mộ Vũ không có kháng thể. Tế bào của nàng có chút khác biệt so với Thẩm Thanh Thu, nguy cơ bị nhiễm bệnh rõ ràng thấp, nhưng huyết thanh không thể trợ giúp tế bào của người khác ức chế virus.
"Chúng ta không có khả năng đoán sai, hơn nữa Mộ Vũ không bị nhiễm bệnh chính là bằng chứng, vì sao nàng không sinh ra kháng thể?" Thẩm Thanh Thu lẩm bẩm nói, đột nhiên nghĩ đến một phỏng đoán đáng sợ, nàng lập tức lắc đầu.
"Bởi vì không có vi khuẩn gây bệnh kích thích." Tiêu Mộ Vũ không có che giấu, nhìn Thẩm Thanh Thu ném ra đáp án.
"Không được!" Thẩm Thanh Thu phản ứng cực đại, "Em không phải trăm phần trăm an toàn, vẫn có nguy cơ cảm nhiễm, chị không cho phép em mạo hiểm."
- ----------------------------------