Tiêu Mộ Vũ ở một bên yên tĩnh lắng nghe, nàng nhìn Thẩm Thanh Thu thật lâu, cuối cùng chỉ nói: "Chị biết rất nhiều thứ."
Thẩm Thanh Thu hơi hơi trầm mặc, mới thấp giọng nói: "Mộ Vũ, chị....". Sắc mặt nàng có chút ảo não, lông mày không tự giác nhíu lại, mở miệng muốn nói lại thôi.
Tiêu Mộ Vũ thấy thế lại bỏ thêm một câu: "Nếu không thể nói, liền không nói, không có việc gì."
Bên người còn đứng nữ quỷ, trong lòng Thẩm Thanh Thu một cổ nhiệt lưu kích động, nhưng nàng vẫn nhịn xuống. Nàng nghĩ đến chính sự, lại hỏi nữ quỷ: "Cô nói chủ nhà này là một nữ nhân, nàng đã thu nhận cô, bảo cô sau này ở lại đây quấy rầy những người thuê khác, vậy nàng còn nói gì nữa không? Hoặc nàng có nói cho cô biết, mục đích của mình là gì?"
Nữ quỷ lắc đầu: "Nàng không có nói mặt khác, chỉ là bảo về sau tôi sẽ minh bạch, chỉ cần dựa theo lời nàng tiến hành. Sau khi nàng thả tôi ra ngoài, để lại cho tôi rất nhiều thẻ bài, cũng đủ tôi dùng thật lâu. Tôi nhận được ân huệ của nàng, hơn nữa đợi ở đây cũng nhàm chán, cho nên sau khi nàng vào phó bản không trở về, tôi liền theo lời nàng bắt đầu hù dọa những người thuê khác, đến lượt các cô thì tôi bị bắt."
Nói đến đây, nữ quỷ nghĩ tới Thẩm Thanh Thu khủng bố, lại co rúm trở về.
Tiêu Mộ Vũ xem đến buồn cười, đột nhiên nhớ tới còn không biết tên nữ quỷ, liền hỏi: "Cô có tên sao?"
Nữ quỷ sửng sốt, sau đó vui vẻ nói: "Có, tôi tên Đồng Lâm, là nàng đặt cho tôi."
"Đồng Lâm?" Tiêu Mộ Vũ kêu một tiếng, cảm thấy sâu trong ký ức có một tia quen thuộc thoáng qua, theo sau nàng hỏi tiếp: "Vậy Đồng Lâm, cô nhớ rõ mình đợi ở đây bao lâu không?"
Đồng Lâm nhíu mày: "Cảm giác thật lâu thật lâu, tôi đều nhớ không rõ, hẳn là trên dưới một năm trời."
Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu nhìn nhau liếc mắt một cái, theo sát nàng thử hỏi: "Nữ nhân kia trông như thế nào, tuổi tác lớn không?"
Đồng Lâm hồi ức, lắc lắc đầu: "Tôi không nhớ được gương mặt nàng, nhưng nàng vẫn còn trẻ, tuổi tác hẳn là tương đương cô."
Đồng Lâm ký ức mơ hồ, cũng không thể cung cấp quá nhiều tin tức chính xác, nên hỏi phía trước cũng đều hỏi, Tiêu Mộ Vũ đơn giản để Đồng Lâm ra ngoài đi dạo.
Trước khi nữ quỷ rời đi, Thẩm Thanh Thu nằm ở trên giường híp mắt cảnh cáo một câu: "Không nên nghe những gì không được nghe, không nên xem những gì không được xem, hiểu chưa?"
Đồng Lâm nhanh như chớp biến mất: "Hiểu rõ!"
Tiêu Mộ Vũ liếc Thẩm Thanh Thu một cái, có chút oán trách.
Thẩm Thanh Thu nghĩ đến vấn đề Tiêu Mộ Vũ vừa hỏi, do dự nói: "Mộ Vũ, em có phải hay không nghĩ tới cái gì?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Không có, chỉ là cảm thấy mọi chuyện có chút quen thuộc."
Làm nữ quỷ quấy rầy người thuê nhà, cũng không đến mức là trò đùa dai, nàng thậm chí cảm thấy, nữ nhân kia chính là muốn cho Đồng Lâm được ai đó phát hiện.
Người có cơ duyên sao?
Nghĩ đến đây, nàng lại nói không nên lời nguyên cớ.
Thẩm Thanh Thu nhìn nàng, nghĩ đến lời nàng đã hỏi mình, nhẹ giọng nói: "Em rõ ràng biết chị tiếp cận em có mục đích, em lại không ép hỏi chị, em không sợ chị đối em mưu đồ gây rối sao?"
Suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ bị nàng kéo đi qua, sau khi nghe xong nở nụ cười, trên gương mặt ôn nhu hiếm có mà mang theo tia nghịch ngợm: "Chẳng phải chị đã đối em mưu đồ gây rối rồi sao? Em đều đáp ứng chị, còn sợ cái gì."
Thẩm Thanh Thu sửng sốt, theo sau nhịn không được nở nụ cười, làm nũng thò lại gần nàng: "Ý của em là, tùy chị như thế nào mưu đồ gây rối đều có thể chứ?"
Tiêu Mộ Vũ nhướng mày, cười như không cười nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu, "Chị muốn như thế nào mưu đồ gây rối?"
Thẩm Thanh Thu ngồi thẳng thân thể, cách Tiêu Mộ Vũ bất quá một nửa bàn tay, chớp chớp mắt thấp giọng nói: "Chị hiện tại muốn hôn em một chút, có thể hay không?"
Tiêu Mộ Vũ nguyên bản cười như không cười biểu tình dạng ra một tia vui vẻ, mặt mày nhu hòa, "Vừa rồi không phải mới hôn qua sao?"
Thẩm Thanh Thu liếm liếm môi, "Chị cảm thấy không đủ."
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, liền như vậy nhìn nàng. Không ai có thể cự tuyệt người mình thích đưa ra loại yêu cầu này, Tiêu Mộ Vũ càng cự tuyệt không được Thẩm Thanh Thu như vậy cố ý vô tình câu dẫn mình.
Tính cách điềm đạm và lãnh ngạo của nàng, ở trước mặt Thẩm Thanh Thu đã sớm biến mất không còn một mảnh. Nhiệt tình, xúc động chạm vào là nổ ngay.
Không chỉ Thẩm Thanh Thu cảm thấy không đủ, Tiêu Mộ Vũ cũng thế, nàng cảm thấy chính mình hôn đối phương như thế nào cũng không đủ, Thẩm Thanh Thu giống như một loại thuốc gây nghiện khiến nàng mê luyến, làm cho nàng quấn quýt si mê không thôi.
Nàng chưa từng suy xét qua sẽ nói chuyện yêu đương, bởi vì ở thế giới kia nàng không có lòng tin, từ nhỏ đến lớn không có một người bạn, càng đừng nói đem trái tim mình phó thác cho ai đó.
Thậm chí, nàng từng nghĩ trong tương lai nếu gặp được người mình muốn ở bên cả đời, liền tính cách nguội lạnh nhàm chán của nàng, tuyệt không thể lãng mạn ngọt ngào giống như nam nữ chủ trong phim truyền hình, gắn bó keo sơn tình chàng ý thiếp.
Tiêu Mộ Vũ cũng không bao giờ ngờ được dục vọng của mình ở phương diện này lại khó có thể ức chế, nếu không phải lý trí nói cho nàng quá nhanh rồi, thân thể nàng đã muốn thuận theo bản năng nguyên thủy, cùng với Thẩm Thanh Thu gạo nấu thành cơm.
Nhịn lại nhẫn, Tiêu Mộ Vũ chỉ là ôm Thẩm Thanh Thu nằm ở trên giường, vuốt ve tóc dài của nàng ấy. Rõ ràng mỗi một lần hôn đối phương đều rất ngoan, nhưng vừa buông ra nàng ấy liền đầy miệng cợt nhả ở bên tai nàng lẩm bẩm, nhiễu loạn tâm trí nàng, thi thoảng còn liếm lấy vành tai nàng, làm phòng tuyến trong đầu nàng nhanh sụp đổ.
Nhưng Thẩm Thanh Thu thật sự mệt tới rồi, cho nên ngay khi Tiêu Mộ Vũ vừa hạ lệnh cưỡng chế câm miệng, nàng thực mau liền không có động tĩnh, hô hấp cũng lâu dài đều đều lên.
Nhận thấy được Thẩm Thanh Thu biến hóa, Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn nàng ấy. Người ngủ say nằm nghiêng bên gối, mặt mày điềm tĩnh, tay nguyên bản không an phận mà chui vào trong ngực áo ủi thiếp trên bụng nhỏ của nàng, hiện tại lực đạo cũng lỏng xuống, bị nàng mang ra ngoài nhẹ nắm bên eo. Mái tóc dài xoăn nhẹ ở đuôi tóc sau khi tắm gội càng thêm xõa tung, phô trên khăn trải giường, tựa như rong biển.
Người trong giấc ngủ vô thức nhấp môi, lông mi vừa dài lại cong rung nhè nhẹ. Bờ môi không huyết sắc bởi vì vừa rồi trải qua hôn nồng nhiệt, đã trở nên hồng nhuận.
Thẩm Thanh Thu lớn lên thật quá xinh đẹp, không một chỗ nào không xuất sắc, khi nàng chìm trong giấc ngủ không còn vẻ lãnh khốc trước mặt người khác, cũng không còn nét quyến rũ phong tình như khi ở trước mặt Tiêu Mộ Vũ, mặt mày tinh xảo thanh tuyển, thoạt nhìn thập phần phúc hậu và vô hại.
"Lúc này nhiều ngoan." Tiêu Mộ Vũ giãn ra lông mày, nhẹ nhàng chọc chọc gương mặt nàng, duỗi tay kéo chăn đắp qua cho nàng, ôm nàng dỗ dành hồi lâu mới đứng dậy trở về phòng chính mình.
Lúc Thẩm Thanh Thu tỉnh lại, Tiêu Mộ Vũ đang làm cơm sáng.
Nàng liền mặc áo ngủ dựa vào cửa phòng bếp, vẻ mặt u oán mà nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ, "Em đêm qua như thế nào trở về phòng mình?"
Tiêu Mộ Vũ cũng không quay đầu lại, khóe môi nhẹ giương, tay cầm cái sạn đảo trứng gà trong chảo: "Em không về phòng mình, vậy đi nơi nào ngủ?"
Thẩm Thanh Thu bị nghẹn, sau đó thấp giọng lẩm bẩm: "Đi nơi chị ngủ, nửa đêm chị tỉnh nhìn không thấy em, tâm tình đều biến kém."
Tiêu Mộ Vũ đem bánh mì nướng cùng trứng rán đặt ở mâm, bôi một ít sốt cà chua, bưng đồ vật đi ngang qua Thẩm Thanh Thu, nhắc nhở nói: "Đừng nháo, chị đi đánh răng rồi ăn sáng thôi. Dạ dày còn khó chịu không?"
Thẩm Thanh Thu lắc lắc đầu, thở dài: "Dạ dày không khó chịu, nhưng trái tim khó chịu."
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu bật cười, trong lúc nàng rót nước, Thẩm Thanh Thu lại không an phận mà từ phòng rửa mặt ló đầu ra, cầm bàn chải đánh răng nói: "Chị bảo em ngủ trên giường chị, cũng không bảo em ngủ chị, em làm gì phải ngượng ngùng chứ?"
Tiêu Mộ Vũ cái trán thẳng nhảy, hừ lạnh một tiếng: "Không cho phép nói nữa, đánh răng đi."
Thẩm Thanh Thu tức khắc nở nụ cười, vừa đánh răng vừa ngân nga hát, làm Tiêu Mộ Vũ dở khóc dở cười.
Lúc này đây mọi người thật vất vả mới ra khỏi phó bản, Tiêu Mộ Vũ thực hiện chính mình hứa hẹn, mang theo cả đội ra ngoài ăn cơm, cũng nhân tiện thương lượng một số chuyện. Trong phó bản tình huống quá khẩn trương, căn bản không có biện pháp ngồi xuống nhẹ nhàng tụ tập một chút.
Hôm nay ra cửa Thẩm Thanh Thu ăn mặc thập phần bắt mắt, nàng mặc một thân váy lụa Satin màu trắng gạo, kiểu dáng đơn giản nhưng tính chất mềm mại sáng bóng, tôn lên vóc dáng mảnh mai cao gầy của nàng, đi ở trên đường cái tuyệt đối là tiêu điểm.
Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn nàng vài lần khi ra cửa, nhấp môi vẫn luôn không nói chuyện.
Thẩm Thanh Thu phát hiện mặt Tiêu Mộ Vũ có chút khó coi, trong lòng muốn cười, cố ý hỏi: "Chị mặc bộ này ổn không?"
Tiêu Mộ Vũ xem cũng chưa xem, đạm mạc nói: "Không thể nào ổn."
Thẩm Thanh Thu chỉ làm như không rõ: "Chẳng ra gì sao? Rất khó xem sao?"
Tiêu Mộ Vũ tuy rằng không muốn dáng vẻ xinh đẹp của nàng bị những người khác nhìn đến, nhưng cũng sẽ không cố ý làm thấp bạn gái mình. Điểm này, cho dù Tiêu Mộ Vũ ăn giấm chua đến thế nào, cũng phân rõ nặng nhẹ.
"Không khó coi, chị mặc như thế nào trong mắt em đều đẹp, chỉ là không thích hợp."
Thẩm Thanh Thu có chút kinh ngạc, đối phương rõ ràng đang nói lời âu yếm, lại cố tình nói đến nghiêm túc đứng đắn. Ngăn chặn trong lòng vui mừng, nàng chớp chớp mắt hỏi: "Như thế nào không thích hợp?"
Tiêu Mộ Vũ trầm mặc một lúc mới muộn thanh nói: "Chỉ là đi gặp mấy người Trần Giai Kiệt, nơi nào đáng giá để chị trang điểm đẹp như vậy."
Thẩm Thanh Thu đã nhịn không được nữa, cười đến mi mắt cong cong, chỉ vào chính mình nói: "Em nghiêm túc như vậy, chính là vì khen chị sao?"
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nàng cũng không muốn can thiệp vào sở thích của Thẩm Thanh Thu, vô luận các nàng là quan hệ gì, đều không nên để nó trở thành gông xiềng lẫn nhau.
Nhưng các nàng đã là tình lữ, cho nên một chút giấm kia cũng không có thể nhẫn nại, liền có điểm theo sức gió mà sinh trưởng tốt.
Sự trầm mặc cùng biểu tình như ăn phải đồ chua của nàng làm Thẩm Thanh Thu vừa muốn cười, lại mềm lòng. Chính mình không hề cố ý chơi xấu chọc ghẹo cái đồ hũ nút này, cho nên Thẩm Thanh Thu thực thẳng thắn thành khẩn nói: "Em đều biết đi gặp mấy người Trần Giai Kiệt cũng không cần trang điểm đẹp, vậy tại sao lại không biết chị rốt cuộc trang điểm vì ai?"
Tiêu Mộ Vũ trong lòng vốn đang ảo não, nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người có tính chiếm hữu cao đến thế, chút cảm xúc này liền đột nhiên xuất hiện rồi vô cớ gây rối. Chỉ là nghe được Thẩm Thanh Thu nói, nàng vẫn có chút sửng sốt.
Trong mắt Thẩm Thanh Thu điểm xuyết ý cười, tựa như tinh quang, nhấp miệng cười nói: "Dù là đi gặp ba người bọn họ, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức ở bên nhau. Tuy rằng tú ân ái bị chết mau, nhưng việc này cũng không thể qua loa. Hơn nữa...." Ánh mắt nàng đi dạo một vòng, lại câu lấy Tiêu Mộ Vũ: "Chị mặc bộ váy này chính là cho em xem."
Tiêu Mộ Vũ có chút thẹn thùng, nhưng vẫn nhìn nhiều vài lần, cũng không nói chuyện nữa.
Thời điểm các nàng đi, mấy người Trần Giai Kiệt, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn đều đã tìm ghế lô ngồi ở kia nói chuyện phiếm.
Lúc nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, ánh mắt bọn họ đều nhịn không được ngừng lại, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát. Thẳng đến Tiêu Mộ Vũ khụ một tiếng, nhàn nhạt liếc ba người, bọn họ mới lấy lại tinh thần.
Tả Điềm Điềm nở nụ cười, "Thẩm tiểu thư cùng Tiêu đội hôm nay đều thật xinh đẹp, tôi đều nhìn choáng váng."
Trần Giai Kiệt là một nam sĩ đã kết hôn, hắn thực cố gắng kiềm chế ánh mắt của mình, nghe vậy cũng liên tục gật đầu.
"Đúng rồi, Thẩm tiểu thư đã khỏe hơn chưa? Bệnh đau dạ dày không thể xem thường, thuốc kia có dùng được không?"
Trần Giai Kiệt nói xong, hai người Tô Cẩn cũng rất quan tâm mà nhìn chằm chằm Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Đã không việc gì, chỉ là vấn đề nhỏ, Mộ Vũ nhà tôi thật là làm lớn chuyện."
Tiêu Mộ Vũ nhìn nàng một cái, tuy rằng không nói chuyện, nhưng ánh mắt ý vị rõ ràng.
Thẩm Thanh Thu rũ mắt cười, ngay sau đó nói: "Chúng ta đều là người cùng một đội, lẫn nhau vào sinh ra tử cũng rất quen thuộc, kêu Thẩm tiểu thư cũng quá xa lạ rồi, cứ kêu tên của tôi đi."
Trần Giai Kiệt há miệng thở dốc, sau đó lúng túng cười nói: "Không biết vì cái gì tôi đều không dám gọi tên cô, hay là gọi cô Thẩm đại lão?"
Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm nghe vậy liên tục gật đầu, Thẩm Thanh Thu quá cường, cường đến các nàng đều cảm thấy chính mình không xứng gọi thẳng kỳ danh.
Tiêu Mộ Vũ nguyên bản ở một bên không nói chuyện, nghe thế bồi thêm một câu: "Nếu các bạn gọi tôi là Tiêu đội, vậy gọi nàng Thẩm đội đi."
Ba người lại tiếp tục gật đầu, Thẩm Thanh Thu cười nhìn Tiêu Mộ Vũ: "Đội trưởng là Mộ Vũ, cứ gọi tôi phó đội là được rồi, tôi khẳng định muốn phục tùng Tiêu đội, Tiêu đội nói có phải hay không?"
Tiêu Mộ Vũ không nói tiếp, chỉ là liếc Thẩm Thanh Thu. Ba người Tô Cẩn cuối cùng vẫn dựa theo Thẩm Thanh Thu nói, nhất trí kêu nàng phó đội.
Đội ngũ các nàng xem như chân chính vượt qua một lần phó bản tổ đội, tuy rằng bởi vì độ khó quá kinh khủng, năm người phối hợp cũng không nhiều, nhưng đều hết sức nỗ lực tín nhiệm lẫn nhau, cho dù thiếu chút nữa thất bại cũng không hề trách cứ đồng đội, đây chính là điều quan trọng nhất làm nên một đoàn đội mạnh.
"Cũng không biết phó bản tiếp theo sẽ thế nào, phó bản 004 hạn lượng này thật làm tôi khiếp đảm." Sắc mặt Trần Giai Kiệt có chút đắng, bất an nói.
Tiêu Mộ Vũ nhìn hắn, hắn lại cúi đầu nói: "Tôi luôn cảm thấy mình kéo chân mọi người."
Đối Trần Giai Kiệt mà nói, phó bản 004 gây cho hắn đả kích không nhỏ, bởi vì nguyên nhân thân phận, đêm thứ nhất hắn không thể tham dự cũng không hỗ trợ gì được. Khi các nàng rơi vào hiện trường đám cháy, hắn chỉ có thể ở bên ngoài chờ các nàng cứu, trong kỳ thi từ trường bởi vì hắn tuổi tác lớn, biết đến ít nhất, điểm cũng thấp nhất, cho nên hắn thấy mình như một gánh nặng.
Tiêu Mộ Vũ tuy rằng không xưng là đội trưởng, nhưng trong lòng nàng vẫn luôn suy nghĩ cho từng người trong đội. Hôm nay mời mọi người ra ăn cơm, nàng chính là lo lắng tâm thái họ bị ảnh hưởng, càng quan trọng là có một số việc nàng cảm thấy chính mình cần nói rõ ràng.
"Trần Giai Kiệt, chắc anh đã quên, ở phó bản 002, anh là người duy nhất bên đội kia dám bước ra. Hơn nữa, bọn họ có thể sống sót rời khỏi tòa nhà đó, đều nhờ một tay anh gánh. Tuy rằng vũ lực anh không bằng Thanh Thu, nhưng trên đời này người có thể sánh ngang nàng, tôi cũng chưa gặp qua. Tại thế giới Thiên Võng này, anh vượt trội hơn rất nhiều người, nếu anh vô dụng, làm sao có thể tự mình sống qua ba phó bản đây?" Nói xong nàng lại nhìn Tả Điềm Điềm cùng Tô Cẩn.
"Tô Cẩn ở phó bản 002 biểu hiện khiến cho Thanh Thu nhìn cô bằng con mắt khác, cô cũng hiểu tính cách nàng, nếu không phải nhìn cô thuận mắt, lúc ấy nàng cũng sẽ không cứu cô. Mà lần này thành tích của cô rất tốt, Tiểu Tả làm bài thi cũng thực không tồi. Hơn nữa so với phó bản 002, Tiểu Tả trưởng thành mỗi người đều xem ở trong mắt."
Tô Cẩn không ngừng gật đầu, ở phó bản 002, Tả Điềm Điềm vừa mới bắt đầu cơ hồ là bị dọa choáng váng, một đường đều thét chói tai, hiện tại cô ấy ở thời khắc nguy hiểm đều sẽ che trước người Tô Cẩn. Dù tuổi tác nhỏ nhất đội, cũng nhỏ hơn Tô Cẩn rất nhiều, nhưng Tả Điềm Điềm thực sự đã trưởng thành.
Tả Điềm Điềm đầu tiên là mặt đỏ, sau đó đôi mắt cũng đỏ, "Em, em còn kém quá xa, không thể đảm đương như Trần đại ca, cũng không bình tĩnh như Tô Cẩn tỷ tỷ, em vẫn rất sợ hãi."
"Sợ có gì sai đâu? Một người không biết sợ hãi, cũng sẽ đánh mất rất nhiều thứ tốt đẹp. Ngay cả tôi nhìn đến quỷ cũng sẽ sợ tới mức muốn hét lên, em như vậy là hết sức bình thường." Thẩm Thanh Thu nghiêm trang nói.
Tả Điềm Điềm lông mi treo một giọt nước mắt, mở to hai mắt nhìn, sau đó lắc đầu: "Không thể nào, em không tin đâu."
"Phốc!"
"Ha ha"
"Tôi cũng không tin." Tô Cẩn cùng Trần Giai Kiệt cũng nở nụ cười.
Tiêu Mộ Vũ cười, lại phát hiện được người này hiếm có ôn nhu, liền nheo mắt nhìn nàng.
Thẩm Thanh Thu chỉ là ném cái xem thường về phía ba người kia.
- -------------------------------
*Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Thanh Thu: Ta nhìn đến quỷ, sợ muốn kêu.
Quỷ: Ta nhìn đến ngươi, ta cũng rất muốn kêu.
Tiểu Thẩm: Mấy đồng đội này không tốt mang theo, đều dám đem ta bán
Bản chất hai người trong lòng đều có mềm mại.