Người Chơi Mời Vào Chỗ

Chương 109




Thẩm Thanh Thu mặt đều tái rồi, cả người vốn vẫn luôn không có tinh thần lúc này mắt trợn trắng cười lạnh nói: "Chúng tôi kiến nghị bạn nên đưa đến trạm thu hồi phế phẩm? Nó còn rất trào phúng, nó sao có thể lấy thứ nên đưa đến trạm tái chế làm quà rút thăm trúng thưởng chứ?"

Tiêu Mộ Vũ cầm tấm card cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nàng luôn cảm thấy nơi nào không đúng. Vì thế nàng ý niệm vừa động, kích hoạt tấm card thành đạo cụ, tức khắc một thanh kiếm đồng thau rỉ sét loang lổ xuất hiện trước mặt nàng,

Thân kiếm bọc đầy màu xanh đồng, rỉ sét loang lổ còn tràn đầy bùn đất, Tiêu Mộ Vũ nắm chuôi kiếm, thiếu chút nữa gãy nên vội vàng đem nó triệu hồi.

"Đây thật sự chính là một cái sắt vụn đồng nát."

Tô Cẩn cùng Tả Điềm Điềm hai mặt nhìn nhau, lẩm bẩm một câu.

Số Bốn thấy phần rút thăm đã kết thúc, hạ giọng nói: "Phó bản tiếp theo sẽ mở vào một tháng nữa, đến lúc đó liền có nhắc nhở, các vị có thể tạm thời nghỉ ngơi một chút."

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Được rồi, mọi người về trước nghỉ ngơi đi."

Trước mắt hình ảnh vừa chuyển, Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu phát hiện các nàng lại một lần xuất hiện ở thế giới Thiên Võng, thời gian đã là buổi tối.

Bất quá lần này hệ thống không có ném các nàng trên đường cái, bởi vì khi đó Tiêu Mộ Vũ cùng Thẩm Thanh Thu từ trong nhà tiến phó bản, cho nên hiện tại các nàng liền đứng ở trong phòng khách.

Trong phòng không có bật đèn, nhưng cũng không phải một mảnh đen nhánh. Đêm nay trăng tròn, ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ ban công trút xuống tiến vào, làm trong phòng được mạ một tầng thấu quang, minh ám đan xen, loáng thoáng.

Thẩm Thanh Thu nhìn chằm chằm bên ngoài, nhịn không được nói: "Tuy rằng thế giới kỳ dị này không an bình, nhưng phải nói cảnh sắc thật mỹ, chị chưa từng thấy ánh trăng đẹp như vậy ở bên ngoài."

Trong hiện thực, khoa học kỹ thuật phát triển đã vượt qua người thường tưởng tượng, ban đêm thành thị xa hoa truỵ lạc, hơn nữa khắp nơi đều là cao ốc chọc trời, rất khó nhìn thấy ánh trăng. Cho dù có, cũng bởi vì ánh trăng nhu hòa cùng an tĩnh, luôn bị đầy trời đèn nê ông sáng rực bao phủ.

Tiếng nàng nói chuyện rất nhẹ nhàng, làm tia khác thường trong lòng Tiêu Mộ Vũ càng áp không được.

"Quả thật, ánh trăng đêm nay thật đẹp, lúc tới đây em cũng không tâm tư đi xem, thật là lãng phí một tia thiện ý hiếm thấy của Thiên Võng. Bất quá hôm nay vừa trở về, mệt mỏi rồi, trước nghỉ ngơi một chút đi." Nói xong nàng duỗi tay bật sáng đèn phòng.

Đèn sợi đốt sáng ngời trong nháy mắt nuốt chửng ánh trăng trộm tiến vào, cũng đem bộ dáng Thẩm Thanh Thu chiếu đến rành mạch, khiến cho tia mỏi mệt cùng suy yếu trên mặt nàng bị phơi bày.

"Chị làm sao vậy?" Về tới nơi này, Tiêu Mộ Vũ cũng không cất giấu lo lắng, trực tiếp hỏi ra.

Thẩm Thanh Thu chỉ là nhìn ban công: "Chị có thể làm sao, chính là có chút mệt, đáng tiếc ánh trăng đêm nay."

Nói xong nàng cúi đầu nhìn y phục chính mình, cười nói: "Chị đi trước tắm rửa, cảm giác cả người dính nhớp."

Tiêu Mộ Vũ chưa nói cái gì, chỉ là ánh mắt đuổi theo nàng, thẳng đến nàng vào phòng tắm.

Tiếng chuông điện thoại vang lên từ phòng ngủ, Tiêu Mộ Vũ đi vào tìm được di động, là Trần Giai Kiệt.

"Tiêu đội, cô đã về tới phải không? Chờ lát nữa cùng Thẩm tiểu thư lại đây ăn cơm, tôi hiện tại chuẩn bị nấu cơm."

Tiêu Mộ Vũ nghe tiếng nước trong phòng tắm ngoài kia, nghĩ nghĩ trả lời: "Không cần, chúng tôi ở nhà đơn giản ăn một chút liền được, vừa trở về mệt mỏi, anh trước nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi mời mọi người đến ăn cơm."

"Ừm, được rồi, tạm biệt." Treo điện thoại, Tiêu Mộ Vũ đi đến trước phòng tắm, gõ gõ cửa: "Em ra ngoài mua ít đồ."

Tiếng nước bên trong ngừng lại, bởi vì cửa đóng, giọng Thẩm Thanh Thu truyền ra có chút thấp: "Mộ Vũ,...."

"Răng rắc" một tiếng vang nhỏ, cửa phòng tắm đột nhiên mở, một cổ hơi nước bọc mùi hương sữa tắm nghênh diện mà đến, tiếng nói Thẩm Thanh Thu cũng theo đó rõ ràng truyền tới.

"Trước khi đi, em giúp chị lấy quần áo nhé, chị vừa rồi quên cầm."

Nàng dò đầu ra, để lộ một đoạn bả vai trơn bóng, cánh tay trắng nõn bắt lấy then cài cửa. Thực hiển nhiên nàng còn chưa có tắm xong, tóc ướt dầm dề, bọt nước trên người theo cánh tay cùng đường cong xinh đẹp lăn đi xuống.

Bởi vì nàng thân hình mảnh khảnh khiến cho xương quai xanh thực rõ ràng, chỗ lõm nơi xương quai xanh cơ hồ có thể tồn một uông nước.

Đôi mắt nàng phảng phất cũng được nước rửa sạch, oánh nhuận câu nhân, Tiêu Mộ Vũ tức khắc tim đập gia tốc, vội quay đầu đi: "Em rõ ràng thấy chị cầm quần áo."

Thẩm Thanh Thu hơi nhướng mày, ngay sau đó nhấp miệng nở nụ cười, ra vẻ thẹn thùng nhỏ giọng nói: "Chị chưa lấy nội y, hôm trước em giúp chị sắp xếp rồi, chị nhất thời quên mất."

Tiêu Mộ Vũ mặt không có gì biến hóa, nhưng vành tai đỏ bừng so Thẩm Thanh Thu vừa tắm nước nóng còn lợi hại, người vốn dĩ thập phần thông minh lúc này đầu óc cũng chậm nửa nhịp, "Nói bậy, nội y chính chị sắp xếp."

"Ừ ừ, là chị thu dọn, em giúp chị lấy một chút, liền ở trong ngăn tủ, em biết đến." Giọng nàng vừa mềm lại ngọt.

Trên thực tế, thanh tuyến của nàng cũng giống như diện mạo nàng, vũ mị động lòng người. Chỉ là ngày thường giọng nói kia lạnh lẽo kiên định, cơ bản sẽ không làm người cảm thấy mị hoặc, nhưng giờ phút này lạnh lẽo tan đi, mị ý lại không chút nào thu liễm, Tiêu Mộ Vũ nghe được cả người đều phát mềm.

"Chị đứng đắn một chút, em......" Tiêu Mộ Vũ không thể ở lâu hơn nữa, nhanh chóng đi vào phòng Thẩm Thanh Thu, kéo ra ngăn tủ xem bên trong những nội y khiến nàng không dám nhìn thẳng, tùy tay cầm bộ trên cùng, bước nhanh đến cửa phòng tắm, giống như phỏng tay mà nhét vào trong.

"Em đi rồi."

"Phanh!" Cửa đóng lại, Thẩm Thanh Thu tiếng cười cũng theo đó ngưng kết.

Ra cửa, Tiêu Mộ Vũ gương mặt nóng lên, hít sâu mấy hơi thở, Thẩm Thanh Thu thật sự là cái yêu tinh.

Chờ đến khi vào thang máy, nàng đột nhiên nhắm mắt vẻ mặt ảo não, đầu óc chính mình vừa rồi làm sao vậy?

Nàng đều nói mình muốn đi ra ngoài, trong nhà lại không có người khác, Thẩm Thanh Thu ra tới lấy nội y thì đã làm sao? Làm gì yêu cầu chính mình lấy?

Biết rõ đối phương cố ý, nàng vậy mà lại không hề phản bác, còn căng da đầu nhảy vào trong hố.

Tiêu Mộ Vũ càng nghĩ sắc mặt càng đen, mất công nàng còn lo lắng nàng ấy xảy ra chuyện, đối phương dư thừa sức lực như vậy, vừa rồi thân thể cũng trong suốt mịn màng không có vết thương, hẳn là vẫn ổn.

Trong lòng tuy rằng một bụng hỏa, nhưng Tiêu Mộ Vũ vẫn mua đủ đồ vật, chuẩn bị vào bếp nấu cơm cho yêu tinh muốn ăn thịt người kia.

Về đến nhà, nàng lại không thấy bóng dáng đối phương, cửa phòng ngủ bên kia cũng đóng kín.

Tiêu Mộ Vũ lòng còn sợ hãi, cho nên không định đi quản nàng ấy, sau khi bỏ đồ ăn vào tủ lạnh, nàng dọn dẹp phòng bếp một chút tính toán nấu mì.

Mì tươi vừa mua về, tuy trong Thiên Võng loại nguyên liệu này không rẻ, nhưng so với đồ ăn trong nhà hàng, vẫn tiết kiệm được chút.

Sau khi cắt xong thịt heo còn phải ướp một lúc, xử lý ổn thỏa, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được nhìn về phía phòng, Thẩm Thanh Thu vẫn chưa đi ra.

Trong lòng mơ hồ có loại dự cảm bất an, liền nàng đối Thẩm Thanh Thu hiểu biết, lúc này nàng ấy sao có thể ngoan ngoãn trong phòng, đổi thành dĩ vãng khẳng định muốn lại đây trêu chọc nàng.

Càng nghĩ càng không thích hợp, loại dự cảm chẳng lành từ lúc phó bản kết thúc lại lần nữa ập vào trong lòng, nàng lập tức rửa sạch tay nhanh đi đến trước cửa phòng Thẩm Thanh Thu, gõ gõ cửa: "Thanh Thu?"

Bên trong không tiếng động, trái tim Tiêu Mộ Vũ tức khắc treo lên, tăng lớn lực độ gõ cửa, "Thanh Thu, chị sao rồi?"

Vẫn không ai đáp lời, Tiêu Mộ Vũ không khỏi có chút hoảng, nàng nhíu mày lui về phía sau vài bước, nhấc chân liền chuẩn bị đá cửa.

Ngay khi nàng vừa nhấc chân, cửa đột nhiên bật mở làm nàng giật mình, chân hiểm hiểm dừng, người lại lảo đảo thiếu chút nữa ngã vào trên cửa.

Người mở cửa hành động vốn dĩ có chút thong thả, nhưng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ không đứng vững, nhanh chóng kéo cửa ra tiến lên đỡ lấy nàng.

Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ trong lòng đột ngột, sau khi được Thẩm Thanh Thu đỡ tức khắc thở phào nhẹ nhõm, chỉ là nàng lập tức cảm giác được không đúng, nàng phát hiện Thẩm Thanh Thu có chút lung lay.

Nếu đổi là người khác đột nhiên đi lên đỡ nàng, bởi vì vội vã đứng không vững thực bình thường, nhưng liền công phu của Thẩm Thanh Thu, tuyệt đối không đến mức này.

Hơn nữa bởi vì được đối phương nửa ôm lấy, nàng cùng nàng ấy cơ hồ dán sát vào nhau, nàng cảm nhận được hơi nóng ẩm ướt tỏa ra từ cơ thể Thẩm Thanh Thu. Nàng ấy mới tắm xong, hẳn là một thân thoải mái thanh tân mới đúng, như thế nào sẽ một thân mồ hôi.

Nghĩ vậy, Tiêu Mộ Vũ lập tức đứng vững người, ánh mắt khóa trên mặt Thẩm Thanh Thu, biểu tình cũng nghiêm túc, "Thanh Thu, chị làm sao vậy?"

Thẩm Thanh Thu hít vào một hơi, mỉm cười dựa vào khung cửa: "Cái gì làm sao vậy?"

Tiêu Mộ Vũ không nói lời nào, chỉ là cau mày nhìn đối phương.

Nàng biểu tình quá mức nghiêm túc, cặp con ngươi rõ ràng thông suốt, phảng phất không gì có thể tránh được đôi mắt nàng, thế cho nên làm Thẩm Thanh Thu không thể không đứng đắn đối diện.

"Chị có chút mệt mỏi, tắm rửa xong liền ngủ thiếp đi, cho nên mới không nghe được tiếng em gõ cửa." Thẩm Thanh Thu nghiêm trang đáp, phảng phất thật sự chính là như vậy.

Tiêu Mộ Vũ chỉ lạnh lùng cười: "Chị cảm thấy em sẽ tin sao?"

Thẩm Thanh Thu thần sắc cứng đờ, không nói gì. Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn ép nàng, hơn nữa giờ phút này sắc mặt nàng thật không khỏe, vì thế cúi đầu nắm lấy tay nàng, đem người kéo vào trong phòng.

Chăn bông trên giường rõ ràng đã nhăn nhúm và lộn xộn, giống như có người thời gian dài ở nơi đó đau đớn giãy giụa.

Thẩm Thanh Thu lặng lẽ liếc mắt lại không hề giảo biện, thật quá khó để giấu giếm nhãn lực của Tiêu Mộ Vũ, một hồi chật vật vừa rồi cũng không ý nghĩa.

"Nằm nghỉ ngơi một chút." Tiêu Mộ Vũ ý bảo.

Thẩm Thanh Thu dường như từ bỏ ngụy trang, giơ tay đè nặng bụng, suy yếu ngồi xuống, có chút mệt mỏi nói: "Kỳ thật không có việc gì, bệnh dạ dày tái phát. Khi trở về liền không thoải mái, tắm rửa xong lại giảo đau, mơ mơ màng màng ngủ rồi, cho nên lúc em gọi chị vẫn còn đang mê man, không phản ứng kịp."

"Đau dạ dày?" Tiêu Mộ Vũ có chút hoài nghi.

"Thật là đau dạ dày, trước kia không yêu quý thân thể, lộng hỏng rồi dạ dày, cho nên chị rất sợ cay." Dọn ra một cái bằng chứng, khiến lời nàng đáng tin hơn rất nhiều.

Vì thế Tiêu Mộ Vũ thực mau xoay người đi ra ngoài, rót ly nước ấm cho nàng. Lúc đưa nước cho Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ nhịn không được hỏi: "Lúc mọi người rời đi, chị ở trong phòng có phải hay không bị thương?"

Thẩm Thanh Thu sửng sốt, sau đó cười nói: "Em đều nhìn rõ tình huống của chị, không phải sao? Nơi nào lại bị thương, chỉ là mọi người vừa đi, căn phòng kia liền bốc cháy, khói đặc cuồn cuộn làm chị sặc đến không chịu nổi. Chờ chị tỉnh lại liền nằm trong phòng Lưu Nhã rồi."

"Cứ như vậy, không có tổn thương khác sao?"

Thẩm Thanh Thu nhịn không được nở nụ cười, "Em hoài nghi chị bị thương trong phó bản? Em đã quên, trong đó bị thương cỡ nào ra ngoài cũng sẽ hết, là bệnh cũ mà thôi, đừng suy nghĩ nhiều."

Nàng uống ngụm nước, lại nhíu mày đè nặng bụng, thật là vị trí dạ dày.

"Vậy vì sao lúc nãy chị không nói thật?" Tiêu Mộ Vũ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nàng luôn cảm thấy Thẩm Thanh Thu không thích hợp.

Thẩm Thanh Thu nghe xong chớp chớp mắt, che lại bụng ngồi dậy, thò lại gần nhìn Tiêu Mộ Vũ, con ngươi ý cười doanh doanh, "Bởi vì chị biết em lo lắng chị, nếu chị không thoải mái, em nhất định sẽ đau lòng, đúng không?"

Thẩm Thanh Thu dán đến quá gần, Tiêu Mộ Vũ ngước mắt nhìn người gần trong gang tấc, tức khắc ngưng trụ. Nàng dựa sát như vậy, Tiêu Mộ Vũ có thể rõ ràng nhìn đến gương mặt nàng, da thịt tinh tế nhìn không thấy lỗ chân lông, làn da trắng nõn mềm mại, nhìn không ra nàng lớn tuổi hơn mình. Chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, cái trán đều ra mồ hôi, nhưng đôi con ngươi màu xám như cũ lóe quang, mang theo ý cười trong trẻo câu nhân.

Sau một lúc lâu, Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, nhanh chóng đứng lên.

"Dạ dày đau phải nghỉ ngơi thật tốt, em đi nấu mì cho chị, ăn một chút gì có lẽ sẽ khá hơn." Nói xong Tiêu Mộ Vũ đi ra ngoài, bước chân có chút vội vàng.

Thẩm Thanh Thu nhìn theo nàng rời đi, lúc này mới thả lỏng thân thể thật mạnh dựa vào mép giường.

Theo sau nàng cau mày, giơ tay bưng lấy ngực, sau một lúc lâu thở hổn hển, duỗi tay cầm lấy cái ly. Lúc đưa nước đến bên miệng, tay nàng không thể khống chế mà run lên vài cái, làm đổ chút nước ra ngoài.

Buông cái ly, di động của nàng vang lên, nhìn mặt trên điện báo biểu hiện, Thẩm Thanh Thu tiếp nhận.

"Nghe nói cô đã xảy ra chuyện, thế nào có khỏe không?" Lời nói nhìn như là quan tâm, nhưng loại miệng lưỡi này, hiển nhiên là vui sướng khi người gặp họa.

Đôi mắt Thẩm Thanh Thu như thể ngậm băng, khóe miệng gợi lên một mạt cười lạnh, nhàn nhạt nói: "Nhờ phúc của ông, khá tốt."

"Tiểu Thẩm à, làm người không thể quá kiêu ngạo,tuy cô rất lợi hại nhưng chớ quên thân phận của mình. Cô không thể lừa gạt được boss, cô thông minh đến thế nào cũng là con người, người sẽ có nhược điểm, sao có thể cường chống lại ngài ấy?"

Thẩm Thanh Thu thấp thấp cười, ánh mắt nhìn chằm chằm bên ngoài hạ giọng: "Tôi đấu không lại hắn, tự nhiên sẽ biết tự lượng sức mình, nhưng không đại biểu ông có thể diễn võ giương oai trước mặt tôi. Cho nên, không cần nói lời nhảm nhí như vậy, bằng không tôi không cao hứng, đồng dạng có thể thu thập ông."

"Cô dám!"

Không chờ đối phương tiếp tục nói cái gì, Thẩm Thanh Thu đã cắt đứt điện thoại.

Cong lưng, nàng cắn tay ngăn chặn tiếng rên đau từ trong cổ họng, chờ đến lúc lần nữa ngẩng đầu, đôi con ngươi màu xám của nàng đã liễm dày đặc tối tăm, lại mang theo tia cười bệnh trạng. Hắn trừng phạt nàng, bởi vì nàng đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn, cho nên cứ tiếp tục chơi đi xuống đi.

Nàng biết rõ chính mình không có khả năng thoát khỏi đây, chuyện này từ đầu đã chú định tránh không khỏi, nàng có thể làm chỉ là tận lực bảo hộ Tiêu Mộ Vũ, bất luận trả giá thế nào, nàng cũng phải làm Tiêu Mộ Vũ bình an đi ra ngoài!

- -------------------------

*Tác giả có lời muốn nói:

Ánh trăng đêm nay thật đẹp

Gió cũng thật dịu dàng

Các nàng nói xem chuyện gì sẽ đến?

P.S "Ánh trăng đêm nay thật đẹp" là một câu tỏ tình của người Nhật.

Bởi vì " I love you" dịch qua tiếng Nhật là「月がきれいですね」 (tsuki ga kirei desu ne: Ánh trăng đêm nay thật đẹp.