Chương 60
EDIT: BRANDY
Cũng nên buông tay thôi.
Mấy năm nay, không biết bao nhiêu lần Lâm Đình nói với bà: “Mẫu phi, buông tay thôi.”
Cứ mỗi lần nói thế, là nó lại được nghe một bài giáo huấn xen lẫn trách cứ của bà. Sau mỗi lần răn dạy, ánh sáng trong mắt nó lại tắt dần, cho đến bây giờ, hoàn toàn ảm đạm.
Nó không khuyên bà buông tay nữa, mà lựa chọn cách của mình để kết thúc – chấm dứt hết thảy.
Là chính tay bà ép con mình phải chết.
Nguyễn quý phi không nhớ nổi hôm nay mình đã rơi bao nhiêu nước mắt, nhưng duy chỉ có lần này, trong tiếng khóc mới tràn đầy hối hận. Bà vừa khóc vừa cầm lấy bàn tay buông thõng lạnh buốt của Lâm Đình: “Không kịp rồi, không còn kịp nữa rồi...”
Lâm Phi Lộc cười lạnh: “Nương nương có biết tại sao tối nay lại nhận được một cái bạt tai của phụ hoàng không?”
Nguyễn quý phi sững sờ, ngước khuôn mặt đẫm lệ nhìn cô.
Lâm Phi Lộc cất giọng mỉa mai: “Nương nương thực sự cho rằng, chuyện Nguyễn gia tác oai tác quái mấy năm gần đây, phụ hoàng hoàn toàn không biết gì sao?” Không chờ bà trả lời, cô lạnh giọng tiếp: “Từ xưa tới nay, tối kỵ của quân vương là ngoại thích chuyên quyền, Nguyễn gia nắm giữ triều chính mấy năm, ngồi ở đỉnh cao quyền lực quen rồi, dù biết phụ hoàng kiêng kị nhưng có vẻ cũng không nỡ buông tay nhỉ?”
Sắc mặt Nguyễn quý phi tái mét, vội vàng phản bác: “Không...”
Lâm Phi Lộc thẳng thừng cắt ngang: “Sao nương nương thử không nghĩ kỹ lại xem, hai phe trưởng – đích giao tranh suốt mấy năm qua, thái độ của phụ hoàng thế nào? Ông không ngăn cản, chẳng lẽ là ngầm đồng ý để nhà họ Nguyễn bà độc tranh trữ vị? Nếu thực sự là vậy, sao Nguyễn thị càng tranh lại càng lụi bại đến thế?”
Mặt Nguyễn quý phi cắt không còn giọt máu.
Cuộc chiến đoạt đích ròng rã đã 6 năm, Lâm Đế không phải hoàn không biết.
Chẳng qua ông chỉ thờ ơ lạnh nhạt, muốn dùng phe phái Thái tử để đối phó với Nguyễn thị mà thôi.
Năm đó nhà họ Nguyễn phò tá Lâm Đế đăng cơ, được ông trọng dụng, quả thực là hết lòng cống hiến cho dân cho nước. Con cháu Nguyễn gia, thậm chí cả môn sinh của Nguyễn tướng trải rộng khắp nơi, len lỏi vào nhiều vị trí của triều đình, trở thành lực lượng mà đến cả Lâm Đế cũng khó lòng lay chuyển.
Lâm Đế không thể để lại cho người thừa kế tương lai một tai họa ngầm mang tên ngoại thích như thế được.
Thiên hạ này họ Lâm, chứ không phải họ Nguyễn.
Ngay từ ban đầu, số kiếp Lâm Đình đã định không thể trở thành thái tử. Lâm Đế bồi dưỡng chàng ta, coi trọng chàng ta, chẳng qua là vun cho Nguyễn gia một giấc mộng hão mà thôi.
Khi Nguyễn gia bắt đầu dấn thân vào cuộc tranh giành trữ vị thì cũng là lúc cả tộc đặt chân vào cái bẫy Lâm Đế đã giăng sẵn bao lâu nay. Ông căn bản chẳng cần tự mình ra tay với thế lực của nhà họ Nguyễn, mà chỉ cần ngầm đồng ý để hai bên tự cấu xé lẫn nhau, dung túng cho hành động của Thái tử, từng bước nhổ trụi đôi cánh của bọn họ.
Ví như chuyện sập từ đường lần này.
Dù ông biết bên trong có trá, cũng giận Thái tử dám động tay động chân ở nhà thờ tiên tổ, nhưng khi kết tội Công bộ thượng thư và đám quan viên phe Nguyễn tướng lại chẳng chút nương tay.
Lâm Phi Lộc nhìn Lâm Đình đã mất ý thức hoàn toàn nằm trên giường, lần đầu tiên cảm nhận được, hoàng gia thực sự vô tình.
Chẳng lẽ Lâm Đế không biết mấy năm qua đứa con này bất lực và cam chịu đến nhường nào ư? Dĩ nhiên là ông biết, nếu không biết thì đã không giáng cho Nguyễn quý phi một cái tát, nói những câu như vậy. Nhưng ông không hề can thiệp, trơ mắt lạnh lùng nhìn hai đứa con mình minh tranh ám đấu, cũng trơ mắt lạnh lùng nhìn Lâm Đình ngày một tuyệt vọng.
Tình thân, có đôi khi thật nhỏ bé trên bàn cân quyền lực.
Lâm Phi Lộc bật cười chua chát: Nương nương cho rằng Thái tử sẽ đuổi cùng giết tận Nguyễn gia các người sao? Đại Lâm như bây giờ chẳng lẽ là do Thái tử định đoạt? Nếu không có phụ hoàng ngầm đồng ý phía sau, chỉ với một mình phe Thái tử, sao có thể rung chuyển cây đại thụ họ Nguyễn đã cắm rễ nhiều năm?”
Những đạo lý này, Nguyễn quý phi há có thể không biết.
Nếu không, sao bà có thể bất chấp đáp ứng điều kiện vô lý của Vũ An hầu chỉ nhằm lôi kéo ông ta.
Chỉ là chưa từng có một ai dám thẳng thắn như vậy thôi.
Chuyện ở từ đường lần này, phe Nguyễn tướng tổn thất lớn, vài quan viên giữ chức vụ quan trọng trong triều cũng vì liên lụy mà bị kéo ngã, đảng Thái tử thừa cơ sắp xếp người mình vào, thư bổ nhiệm vừa dâng lên đã ngay lập tức được Lâm Đế phê chuẩn, hoàn toàn không cho Nguyễn gia thời gian phản ứng.
Vũ An hầu cũng bởi vậy mà từ chối đề nghị kết thông gia với nhà họ Nguyễn. Tuyết Thi yến còn chưa bắt đầu, ông ta đã đưa con gái Vi Lạc Xuân rời kinh ngay trong đêm, về lại nguyên quán Nguyên Châu, rõ ràng là đang lo lắng Nguyễn gia động tay động chân, ép hôn Vi Lạc Xuân với Lâm Đình.
Không phải bà nên buông tay, mà là buộc phải buông tay.
Nguyễn quý phi ngồi sụp xuống giường, không biết qua bao lâu, bà đột nhiên khụy một gối trước mặt Lâm Phi Lộc.
Lâm Phi Lộc không chút né tránh, bà láo tới túm góc váy cô, vừa khóc vừa nói: “Tiểu Ngũ! Ta biết quan hệ của ngươi với Đình Nhi rất tốt, ngươi mau cứu nó đi, cứu Đình Nhi của ta với...”
Người phụ nữ trước mặt rốt cuộc chẳng còn giữ nổi dáng vẻ cao ngạo tự phụ khi xưa, cuộc chiến đoạt địch suốt mấy năm qua với bà chẳng khác nào tra tấn, mà giờ đây, việc Lâm Đình tự sát hệt như cọng rơm cuối cùng khiến bà sụp đổ.
“Coi như bây giờ ta buông tay, Nguyễn gia buông tay, Thái tử cũng sẽ không bỏ qua cho nó. Nguyễn gia có thể lui, Nguyễn tướng có thể cáo lão hồi hương, nhưng Đình Nhi không quay đầu được nữa, nó là Tề vương, là hoàng trưởng tử của Lâm Đế, chỉ cần nó còn sống ngày nào, Thái tử sẽ không an tâm ngày đó. Một khi Thái tử lên ngôi, tuyệt đối sẽ không cho nó được sống...”
Hai bên tranh đua gay gắt, thù đã kết đâu chỉ đơn thuần là chuyện sinh tử.
Lâm Đình biết, cái chết của mình là biện pháp duy nhất để ngăn chặn cuộc chiến này, Thái tử sao có thể không rõ.
Chỉ cần một ngày Lâm Đình còn sống, phe phái hoàng trưởng tử sẽ không bao giờ ngừng nuôi hy vọng.
Lâm Phi Lộc cũng không rõ, cảm giác trong lòng bây giờ phải chăng là do vẫn còn một phần tình nghĩa với vị huynh trưởng này.
Nhưng...
Cô giật lại góc váy đang bị Nguyễn quý phi túm chặt, nhìn về phía Lâm Đình nằm trên giường, vừa như nói cho bà nghe, vừa như cam đoan với chính mình: “Chỉ cần có ta ở đây, nhất định sẽ không để hoàng huynh xảy ra chuyện.”
...
Lâm Phi Lộc không hồi cung mà ở lại phủ Tề vương.
Người đầu tiên đến thăm là Lâm Niệm Tri, trưởng công chúa sống ở ngoài cung, mới sáng sớm tới đã đụng mặt Nguyễn quý phi. Thấy dung trang tiều tụy trâm cài xốc xếch của bà, nàng có phần ngạc nhiên, suýt thì không nhận ra.
Xế chiều, Lâm Cảnh Uyên và Lâm Tế Văn cùng tới, thấy thái y sắc mặt ngưng trọng ra ra vào vào, hai người không quấy rầy mà chỉ đứng từ ngoài cửa trông vào, sau đó lại ra phòng ngoài trầm mặc ngồi chờ.
Lâm Cảnh Uyên rầu rĩ nói: “Mấy hôm trước ta mới tới Tề vương phủ tìm đại ca, lúc đó vẫn khỏe mạnh mà, sao giờ nói bệnh là bệnh.”
Lâm Tế Văn gãi đầu: “Từ sau khi xuất cung, sức khỏe đại ca cũng không còn tốt như trước, hay là thức ăn ở ngoài không tốt bằng trong cung?”
Lâm Cảnh Uyên: “...”
Các cung nghe nói Tề vương bệnh nặng đều tới thăm. Đông cung cũng phái người đưa tới hai cây huyết sâm trăm tuổi, nhưng Lâm Khuynh vẫn một mực không lộ mặt.
Nhớ các thái y hội chẩn thường xuyên, độc của cỏ Phong Ly trong cơ thể Lâm Đình đã bắt đầu đào thải, nhưng chàng vẫn mãi hôn mê không tỉnh, hằng ngày chỉ có thể nhờ vào chút nước và thức ăn lỏng để cầm cự, thân thể vốn gầy gò lại càng thêm suy yếu.
Lâm Phi Lộc lo lắng không thôi, có gọi thế nào đại huynh cũng không phản ứng, sau mấy ngày nghĩ ngợi, cô quyết định thử dùng biện pháp “nói chuyện” ở hiện đại xem sao.
Từ đó, công việc mỗi ngày của cô là an vị bên giường Lâm Đình kể chuyện.
Lâm Phi Lộc ngồi xếp bằng, con cầm thêm cả cây thước gỗ mà mấy người kể chuyện hay dùng, kể đến chỗ cao trào thú vị lại gõ lên giường một cái: “Đương nhiên là Quách Tĩnh không thể làm chuyện đó, chàng chỉ thích Dung muội muội thôi. Bảy vị sư phụ liền nói, loạn rồi! Đông tà Hoàng Dược Sư là một tên ma đầu điên cuồng giết người không chớp mắt, từ nay về sau ta cấm không cho con được gặp tiểu yêu nữ đó nữa! Quách Tĩnh nghe vậy cũng hoảng, luôn miệng biện minh Dung nhi không phải tiểu yêu nữ, nàng là một cô nương rất tốt!” (1)
(1) Lâm Phi Lộc đang kể “Anh hùng xạ điêu”, một tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng của nhà văn Kim Dung.
Kể xong, cô kề tay chống má bắt đầu tưởng tượng, giả sử ban đầu xuyên vào một phó bản kiếm hiệp, nói không chừng giờ này cũng cô có một Tĩnh ca ca của riêng mình rồi đấy nhỉ?
Đột nhiên, từ phía giường truyền tới một giọng nói yếu ớt: “Thế cuối cùng Quách Tĩnh và Dung muội muội có ở bên nhau không?”
Trong thoáng chốc, Lâm Phi Lộc ngây người không kịp phản ứng.
Đến khi ý thức được người đang nói là ai, cô nhảy dựng lên.
Lâm Đình mở mắt, mỉm cười nhìn cô.
Lâm Phi Lộc chạy vội ra ngoài: “Mạnh Phù Tật! Mạnh Phủ Tật! Đại hoàng huynh tỉnh rồi!”
Thái y cả phủ lũ lượt kéo vào, vọng văn vấn thiết (2) một lượt, cuối cùng cũng khẳng định được Lâm Đình đã không sao. Dư độc trong cơ thể chàng đã trừ, sau này chỉ cần chú ý điều dưỡng thân thể thì sẽ không tái phát.
(2) Vọng – văn – vấn – thiết: là 4 phương pháp khám bệnh của y học cổ, lần lượt là nhìn – nghe – hỏi – sờ.
Thái y kê đơn thuốc mới, chờ Lâm Đình uống xong thì phòng bếp bưng một tô cháo trắng tới.
Lâm Phi Lộc thấy sắc mặt Lâm Đình đã khá hơn, vừa muốn khóc mà vừa muốn cười. Đến khi mọi người rời cả đi, Lâm Đình nửa nằm nửa ngồi trên giường, dịu dàng xoa đầu cô: “Xin lỗi muội, để Lộc Nhi phải lo lắng rồi.”
Cô lắc đầu, miệng toan muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình chẳng thốt được nên lời.
Có lẽ Lâm Đình cũng nhận ra, cười yếu ớt: “Sau đó thì sao? Quách Tính thuyết phục bảy vị sư phụ của hắn với Hoàng Dung thế nào?”
Lâm Phi Lộc sụt sịt mấy cái, dằn vẻ ghen tị trong mặt xuống, rồi kể lại một sơ lược phần còn lại: “Sau này hai người họ sinh được hai người con gái, một cô tên Quách Tương, một nàng tên Quách Phù, mà liên quan tới tỷ muội nhà này thì lại là câu chuyện khác cơ. Muội kể cho hoàng huynh nghe sau nhé!”
Chàng cong mắt cười: “Được.”
Lâm Phi Lộc nhìn huynh trưởng một hồi chầm chậm ngoắc ngón tay mình vào ngón út của huynh trưởng, giọng hơi nghẹn ngào: “Đại hoàng huynh, chúng ta hứa với nhau rồi đấy nhé, về sau sẽ không làm những chuyện tự tổn thương bản thân nữa, có được không?”
Nụ cười trên mặt Lâm Đình thoáng nhạt bớt. Chàng buông mắt, hàng mi dày phủ xuống mí mắt thành cái bóng nhỏ.
Thật lâu sau, Lâm Phi Lộc nghe giọng hoàng huynh khàn khàn, nói: “Lộc Nhi, nhiều người chết quá rồi.”
Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, vừa hay phủ lên thân hình gầy gò của Lam Đình. Nhưng ánh nắng dù có ấm áp chói chang đến nhường nàng, cũng không thắp sáng được ánh mắt chàng.
Đây không phải lần đầu tiên Lâm Phi Lộc thấy Lâm Đình khóc.
Lần đầu tiên họ gặp nhau, cậu nhóc đang ôm con thỏ con trốn trong bụi cây khóc rấm rứt.
Đại huynh thực sự rất dễ khóc, trái tim mềm mại dịu dàng như thế, nên mới dễ dàng rơi nước mắt vì thế giới tàn khốc này.
Nhưng lúc này đây, dù đang khóc, lại tuyệt nhiên không một tiếng kêu rên, nước mắt lạnh buốt lăn trên đôi gò má tái nhợt, từng giọt từng giọt được che đậy bằng đôi bàn tay xanh xao yếu ớt.
Lâm Đình thều thào: “Nhiều người chết vì ta như thế, họ chẳng có lỗi gì cả. Đáng ra ta nên kết thúc tất cả, cho dù chết đi, cũng phải tiếp tục ở lại địa ngục gánh vác tội nghiệt này.”
Hốc mắt Lâm Phi Lộc đỏ hoe, cô nắm thật chặt bàn tay đang không ngừng run rẩy của huynh trưởng: “Không phải lỗi của huynh, không liên quan tới huynh mà.”
Chàng ngẩng đầu nhìn cô, cười tuyệt vọng: “Biết bao sinh mạng, ta vĩnh viễn không thể tha thứ cho chính mình.”
Chương 61
Chương truyện bị khóa, cập nhật sau!