Người Chính Là Một Ngoại Lệ Của Ta

Chương 48




Diệp Vân Thường cảm thấy đầu có chút đau, nhắm mắt, nhẹ nhíu mày.

Một đôi tay từ sau vươn tới, xoa xoa hai bên huyệt Thái dương giúp nàng đỡ đau một chút, Diệp Vân Thường mỉm cười, thả lỏng cơ thể.

“Tỷ thấy thế nào rồi? Có đỡ hơn chút nào không?” Diệp Trí Mặc đứng sau lưng Diệp Vân Thường vừa xoa xoa, lo lắng nói.

“Ừm, đỡ hơn nhiều rồi! Tỷ cảm ơn đệ!”

“Tỷ đừng làm việc quá sức nữa, dành thời gian nghỉ ngơi, nếu cứ như vậy tỷ sẽ ngã bệnh đấy!”

“Tỷ biết rồi! Hiện tại linh lực của đệ đã đến cấp tám rồi có phải không?”

“Vâng, có thể là thêm chút thời gian nữa.”

.........

Mấy ngày tiếp theo, Diệp Vân Thường dành thời gian tu luyện linh lực, Dịch cân bí tịch, luyện chế đan dược. Trong lúc luyện chế đan dược có sự chỉ dẫn của Vân Hi đại sư, tốc độ tu luyện cũng nhanh hơn nhiều, Dịch cân bí tịch cũng đã luyện đến tầng thứ năm, hai linh lực bên trong cơ thể nàng sử dụng cũng thuận tay hơn trước.

Hiện tại, Phù Dung gia trang giao lại cho Điệp Dương quản lý, cửa tiệm của nàng cũng buôn bán phát đạt.

Chuyện đội tải hàng bị tập kích mấy ngày trước cũng được điều tra ra người làm, nàng cũng cho người đi xử lý, chuyện đó vô cùng chấn động, kể từ lúc đó cũng không người nào dám đụng vào người của nàng.

Diệp Trí Mặc cũng dành nhiều thời gian để tu luyện, luyện chế độc dược, thỉnh thoảng đến gặp nàng nói chuyện phiếm.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ còn mấy ngày nữa là đến hội thi mùa xuân.

Đầu năm ở Vĩnh An quốc có gì náo nhiệt thì chính là hội thi mùa xuân này.

Hội thi mùa xuân này dành cho người trong hoàng tộc và con cháu của các quan viên cùng các gia tộc quyền quý trong Vĩnh An quốc, nói là hội thi thì nên nói đại hội tuyển chọn ý trung nhân thì đúng hơn, vì đa số những người tham gia đều là nam thanh nữ tú, con nhà quyền quý, môn đăng hộ đối, nếu có vừa ý người nào cũng dễ dàng cho hai nhà.

Diệp Vân Thường cũng không có hứng thú gì với hội thi mùa xuân này, nàng tham gia chỉ vì muốn xem Diệp gia sẽ làm gì trong hội thi lần này, còn một lý do khác đó chính là mấy hôm trước ảnh vệ của nàng đã tìm được tin tức của cha mẹ nàng, mà tin tức kia được truyền ra từ người trong cung, cho nên nàng phải tham gia hội thi này.

Vì hội thi lần này mà con cháu hoàng tộc, quan viên, các gia tộc trong thành Kính An đều ráo riết chuẩn bị cho con của họ từ y phục, trang sức, son phấn,...lựa chọn tốt nhất của họ chính là hàng của cửa tiệm của nàng.

Lúc này Diệp Vân Thường đang nằm trên ghế quý phi trên lầu, nhàn nhã nhìn nhóm người bên dưới lầu đang xếp một hàng dài để đợi đến lượt của mình, trên môi nở nụ cười tươi, híp mắt nhìn bọn họ y như nhìn thấy từng đồng tiền vàng đang chạy vào túi nàng.

Tuy trong tay nàng có không ít đồ quý giá, tùy tiện lấy ra một món cũng có giá cả trên trời rồi, nhưng đâu có người nào chê tiền ít chứ, có tiền tại sao không lấy.

Nuôi người cũng cần tiền, mua dược liệu cũng cần tiền, mua đồ cũng cần tiền, còn nhiều việc khác cũng cần tiền, nàng không kiếm tiền thì sẽ không lo nổi đâu.

Phù Dung gia trang của nàng là tự cung tự cấp, cho nên cũng không đáng lo, chỉ là thú vui của nàng chính là có thật nhiều tiền, có tiền nàng sẽ vui vẻ.

“Tỷ đang nhìn gì mà vui vẻ vậy?” Diệp Trí Mặc từ bên ngoài bước vào, trên tay còn cầm dĩa trái cây, vừa bước vào đã thấy Diệp Vân Thường cười đến híp cả mắt lại.

“Tỷ đang nhìn những đồng tiền vàng.”

Diệp Trí Mặc nhìn theo ánh mắt của tỷ ấy vừa nói, cũng chỉ thấy người và người, không thấy tiền giống như lời Diệp Vân Thường nói, khó hiểu hỏi lại: “Đệ không thấy gì ngoài người, có thấy tiền đâu?”

“Đó, họ chính là tiền đó!” Diệp Vân Thường vươn ngón tay chỉ về phía đám người đang xếp hàng bên dưới.

“Tỷ nói bọn họ là tiền sao?”

“Phải, chính là bọn họ.”

“Họ là người không phải tiền, có phải tỷ kiếm nhiều tiền quá rồi nên nhìn đâu cũng thấy tiền.” vẻ mặt Diệp Trí Mặc hoang mang nhìn Diệp Vân Thường.

“Này nha...ý đệ nói tỷ bị điên có đúng không?”

“Ui da! Sao tỷ đánh đệ?” Diệp Trí Mặc ôm cái trán bị Diệp Vân Thường đánh, la lên.

“Dám nói tỷ điên hả?”

“Tại tỷ nhìn người mà nói họ là tiền nên đệ mới nói như vậy!”

“Đệ...thôi bỏ đi, nói đệ cũng không hiểu đâu.” Diệp Vân Thường nhìn cái trán bị nàng đánh mà đỏ bừng, buồn cười kéo Diệp Trí Mặc lại gần xem thử, cười nói: “Đâu! Đâu lại đây tỷ xem xem, có đau hay không?”

Diệp Trí Mặc giả vờ mếu máo, đôi mắt ủy khuất nói: “Đau!”

“Đau lắm à?”

“Ừm!” Diệp Trí Mặc làm nũng gật đầu.

Diệp Vân Thường buồn cười, nhìn đệ ấy như vậy, ý nghĩ muốn trêu chọc lại nổi lên, kéo hắn lại gần, sau đó vươn tay lên vỗ thêm một cái lên cái trán của hắn.

“Úi da!!! Tỷ lại đánh đệ...hic...hic!” Lần này Diệp Trí Mặc ôm trán mếu máo thật.

“Phì...ha ha! Ai biểu đệ dễ thương quá làm gì? Chọc người đến ức hiếp à!”

“Đệ lớn rồi, là một nam nhân rồi, tỷ không thể nói đệ dễ thương nữa...phải nói là anh tuấn!”

“Ừm, trong mắt người ngoài thì là anh tuấn nhưng trong mắt tỷ, đệ mãi mãi là người dễ thương nhất.”

“Hứ! Tỷ cứ trêu chọc đệ, nam nhân nào mà nhận mình dễ thương chứ?” Diệp Trí Mặc giận dỗi quay đi chỗ khác, hai má phồng ra.

“Được, được rồi! Tỷ không chọc đệ nữa! Vào chuyện chính đi, đệ chuẩn bị đến đâu rồi? Chỉ còn hai ngày nữa là đến hội thi rồi đấy!”

“Có gì phải chuẩn bị sao? Cuộc thi đơn giản này có gì khó qua đâu.”

“Không phải việc đó, chuyện tỷ nói là chuẩn bị y phục chưa? Lần này ở đó có không ít nữ nhân cùng độ tuổi với đệ, hay là nhân cơ hội này đệ tìm cho tỷ một người em dâu đi...”, Diệp Vân Thường dường như rất vui vẻ với suy nghĩ này của mình, gật đầu nói tiếp: “Ừm, ý này cũng không tệ, đệ thấy sao?”

Khuôn mặt Diệp Trí Mặc bị lời nói của Diệp Vân Thường mà đỏ bừng lên, bối rối nói lớn: “Đệ còn nhỏ, không vội, không vội.”

“Không nhỏ! Không nhỏ! Năm nay đệ cũng đã mười lăm tuổi rồi, cũng nên tìm ý trung nhân rồi!” nhìn Diệp Trí Mặc mắc cỡ đến đỏ bừng cả mặt, vô cùng đáng yêu nha~



“Tỷ...đệ không nói chuyện với tỷ nữa! Hừm!” Diệp Trí Mặc đứng bật dậy, quay người chạy đi.

Phía sau Diệp Vân Thường nói với theo: “Tỷ còn chưa nói xong đệ bỏ chạy gì chứ! Ha ha! Đệ đúng là đáng yêu quá!”

“Chủ nhân, ngươi chọc hắn chạy mất rồi! Người thật là xấu xa!” Tiểu Hỏa bò từ trên cổ tay Diệp Vân Thường xuống cái bàn nhỏ đặt trước ghế, lắc lư cái đầu nhỏ.

“Do đệ ấy đáng yêu nên ta mới chọc ghẹo đệ ấy một chút mà thôi!” Diệp Vân Thường tươi cười, vui vẻ nói.

“Chủ nhân, người định sẽ tham gia cái hội thi gì đó à?” Tiểu Hỏa cắm đầu vào ly trà, sau khi uống thỏa mãn, lười biếng nằm yên trên bàn nói.

“Ừm, đến xem thử hội thi kia có gì thú vị hay không? Tiện thể điều tra một ít chuyện.”

“Người mang ta theo với, ta cũng muốn xem hoàng cung là cái dạng gì? Có gì vui hay không?” Tiểu Hỏa ngóc cái đầu rắn của nó lên cao, cặp mắt nhỏ sáng lấp lánh.

“Được, mang ngươi đi.” Diệp Vân Thường buồn cười nhìn nó gật đầu.

Con rắn nhỏ này cũng rất nhiều chuyện!

Đêm trước khi diễn ra hội thi mùa xuân, Diệp Vân Thường ở trong phòng tu luyện, nàng đã đột phá cảnh giới Hậu Thiên, chỉ còn một chút nữa thì đột phá lên cấp Tiên Thiên.

Từng luồng linh khí chảy vào cơ thể, viên ngọc trong đan điền thì quay vòng tròn, tạo ra một cơn lốc nhỏ, linh khí ào ạt chảy vào đều bị nó hút vào.

Viên ngọc kia tựa như đã no đủ, nó từ từ dừng lại, hai luồng ánh sáng đỏ trắng từ trong viên ngọc bắn ra bốn phía, vầng ánh sáng kia bao quanh nàng.

Lúc này Diệp Vân Thường ngồi trong hai vầng ánh sáng kia, một luồng linh khí hung hăng xâm nhập vào kinh mạch, lập tức có chút không khống chế được phun ra một ngụm máu tươi, gương mặt tinh xảo tái nhợt.

Đợi ánh sáng tan đi, “Tê!” Nỗi đau đớn kịch liệt làm toàn thân Diệp Vân Thường run rẩy, tựa như có thứ gì đó làm cho kinh mạch trong cơ thể nàng mở căng ra.

Trong nháy mắt viên ngọc kia đã hấp thu một lượng lớn linh khí, tinh thần Diệp Vân Thường càng thêm hăng hái phá tan bình cảnh, cuối cùng từ võ giả cấp Hậu Thiên đột phá lên cấp Tiên Thiên, tiến vào một cảnh giới khác.

Mười sáu tuổi đã là võ giả cấp Tiên Thiên, nói ra có thể hù chết người khác đó.

Ở căn phòng khác của Phù Dung gia trang, Diệp Trí Mặc cũng vừa đột phá một cấp, hiện tại hắn đã tiến vào cấp Hậu Thiên, chỉ cần vượt qua bình cảnh sẽ tiến vào cấp Tiên Thiên, vui vẻ thở ra một hơi.

Lúc nãy hắn cảm nhận thấy một luồng linh khí rất lớn bị hút vào căn phòng của tỷ tỷ, một lúc sau thì dừng lại, có lẽ là tỷ ấy đã đột phá rồi đi.

Thật tốt! Hắn đã đuổi kịp tỷ tỷ rồi.

Trong đêm đó, ngoài Diệp Vân Thường, Diệp Trí Mặc đột phá còn có hai người khác cũng đột phá, là Yến Mộ Thành, Lưu Thiên đều đột phá lên võ giả cấp Hậu Thiên.

Sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Vân Thường tu luyện cả một đêm, gần sáng nàng mới chợp mắt được một chút thì lại bị nha hoàn bên ngoài gọi lớn: “Tiểu thư, trời sáng rồi, người dậy đi, nếu không sẽ trễ giờ đến hội thi đấy!”

Diệp Vân Thường khó chịu, nhíu mày, kéo chăn trùm kín đầu, không thèm quan tâm đến lời nói của nha hoàn, nằm ngủ tiếp.

Nha hoàn đứng chờ bên ngoài không nghe động tĩnh bên trong, kiên nhẫn gọi: “Tiểu thư!!!”

“Ừm...vào đi!” Diệp Vân Thường khó chịu nói.

Nha hoàn tươi cười, đẩy cửa bước vào, trên tay bưng thau nước, nhìn Diệp Vân Thường cười cười: “Nô tì mang nước cho tiểu thư rửa mặt!”

“Tiểu Nguyệt...ngươi đúng là quá đáng ghét! Hừ!”

“Người mau dậy đi, nếu không sẽ muộn.” Nha hoàn gọi là Tiểu Nguyệt kia bước chân đến cạnh giường, hai tay ôm lấy hai vai Diệp Vân Thường kéo nàng đứng lên khỏi giường.

“Ta biết là người nào ra quy định thời gian này, nhất định sẽ đánh hắn đến kếu cha gọi mẹ, chỉ là một hội thi mà thôi có cần đến sớm như vậy sao?” miệng nói nhưng Diệp Vân Thường vẫn bước chân đến rửa mặt.

Sau khi nàng rửa mặt xong, Tiểu Nguyệt cũng đã chuẩn bị y phục cho nàng, giúp nàng thay vào, sau đó chải tóc cho nàng, Diệp Vân Thường tranh thủ lúc đó ngủ gật, đến lúc Tiểu Nguyệt gọi nàng mới tỉnh táo một chút.

Vừa mở mắt, một bóng người trong gương đồng làm cho nàng có chút bất ngờ, nhìn không ra người trong gương đồng lại là nàng.

Diệp Vân Thường nhìn gương mặt trong gương, một khuôn mặt tinh xảo, không chút tì vết, mắt phượng mày ngài, mũi cao môi đỏ, mái tóc dài được Tiểu Nguyệt búi cao, phần tóc dài thẳng buông xõa xuống, trên búi tóc còn gắn hai cây trâm vàng có chuỗi hạt châu phía sau, mỗi bước đi hai chuỗi hai châu kia cũng lung lay theo.

Nàng nhìn bản thân trong gương, cười khổ: “Tiểu Nguyệt...hôm nay ta đi tham gia hội thi không phải đi xem mắt...ngươi trang điểm cho ta như vậy là muốn ta đi câu dẫn nam nhân sao? Ngươi đừng quên ta đã hứa hôn cùng Tứ hoàng tử, ngươi muốn ta hồng hạnh vượt tường sao?”

Tiểu Nguyệt bị Diệp Vân Thường nói cũng bị bối rối theo, vội vàng nói: “Nô tì không có ý như vậy! Nô tì chỉ muốn tiểu thư thật xinh đẹp thôi, để nô tì sửa lại cho người.”

Nói xong, Tiểu Nguyệt vội vàng gỡ trâm cài xuống, Diệp Vân Thường nhìn gương mặt như muốn khóc của Tiểu Nguyệt liền buồn cười, vươn tay ngăn bàn tay Tiểu Nguyệt lại, nhẹ giọng nói: “Được rồi, ngươi để ta, ta cũng chỉ muốn chọc ngươi một chút trả thù chuyện lúc nãy mà thôi.”

“Tiểu thư, người ức hiếp nô tì nữa rồi!”

“Được rồi.”

Diệp Vân Thường nhìn đống trang sức lấp lánh trước mặt, vươn tay tìm kiếm một chút, sau đó cầm lấy một cây trâm đơn giản nhất trong đống trang sức kia, nói: “Dùng cái này đi.”

Tiểu Nguyệt cầm cây trâm Diệp Vân Thường đưa, chần chờ, ngập ngừng nói: “Tiểu thư...cái này cũng quá đơn giản đi.”

“Ừm do nó đơn giản nên ta mới chọn nó.”

“Nhưng...”

“Tiểu Nguyệt, ngươi thấy tiểu thư ngươi có xinh đẹp hay không?”

Tiểu Nguyệt khó hiểu khi Diệp Vân Thường hỏi câu này, nhưng vẫn gật đầu: “Xinh đẹp! Từ lúc nô tì được sinh ra đến giờ, tiểu thư là người xinh đẹp nhất mà nô tì nhìn thấy!”

Diệp Vân Thường như đạt được mục đích, cười cười nói: “Vậy thì đúng rồi! Ta đã xinh đẹp như vậy thì cần dùng tới cái khác sao, dùng cái đơn giản nhất thì ta vẫn xinh đẹp như thường thôi! Ta nói đúng không?”

“Ưm...hình như tiểu thư nói đúng!”

“Thì đó...ngươi còn không làm nhanh thì sẽ trễ giờ thật đó.”

“Vâng, nô tì làm liền.”

Cuối cùng dưới sự dụ dỗ, cưỡng ép của Diệp Vân Thường, mái tóc dài được búi lên một phần, dùng cây trâm lúc nãy cài vào, phần tóc dài buông xõa nhẹ nhàng phía sau.



“Được rồi, đi thôi!”

Hai người trước sau cùng nhau đi ra cổng lớn Phù Dung gia trang, bên ngoài Diệp Trí Mặc, Điệp Dương còn có Lâm Hoài đang đứng chờ.

Ba người thấy Diệp Vân Thường đi ra, nhìn chằm chằm vào nàng không chớp mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Diệp Vân Thường bước đến gần, vươn tay vỗ nhẹ má Diệp Trí Mặc, buồn cười nói: “Có gì mà các ngươi kinh ngạc thành như vậy?”

Diệp Trí Mặc hồi thần, nói: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp!”

“Ừm, chủ tử thật xinh đẹp!” Điệp Dương, Lâm Hoài cũng gật đầu đồng ý với câu nói của Diệp Trí Mặc.

“Được rồi, chúng ta đi thôi, nếu không sẽ trễ giờ! Điệp Dương, ngươi ở lại gia trang không cần theo ta, có Tiểu Nguyệt cùng Lâm Hoài là được rồi!” Diệp Vân Thường nắm tay Diệp Trí Mặc đi đến xe ngựa, bước chân lên xe.

“Vâng, tiểu thư.” Điệp Dương cuối cùng cũng hồi thần, vội cung kính đáp.

Xe ngựa chạy nửa canh giờ, từ xa xa đã thấy thấp thoáng lá cờ đại diện cho hoàng cung Vĩnh An quốc bay trong gió, trên con đường từng chiếc xe ngựa nối đuôi nhau. Xe ngựa chạy thêm một đoạn thì dừng lại trước một bãi đất rộng, bên ngoài có thị vệ nghiêm chỉnh đứng canh.

Diệp Trí Mặc nhanh chân nhảy xuống xe ngựa, quay người đỡ Diệp Vân Thường bước xuống.

Bỗng có một giọng nói vang lên ở bên cạnh: “Tại sao các ngươi lại ở đây? Ta nhớ không nhầm thì các ngươi đã bị cha ta trục xuất khỏi gia tộc Diệp gia, bây giờ hai ngươi chỉ là kẻ tầm thường, cũng có tư cách đến nơi này sao?”

“Tuyết Nhi...không được ăn nói lung tung!” Diệp Bảo Dương nghiêm mặt nhắc nhở, ở đây còn có những người khác còn có Hoàng thượng, chỉ cần lỡ lời một chữ sẽ mất đầu như chơi.

Diệp Vân Thường quay lại nhìn người đang nói chuyện, sau đó không quan tâm đến hai người đó, quay người rời đi.

Diệp Mộng Tuyết bị làm lơ, tức giận bước nhanh đến, chặn ngang trước mặt Diệp Vân Thường, giận dữ nói: “Ta là đang nói ngươi đó, ngươi không nghe ta đang hỏi ngươi sao?”

“Ngươi hỏi thì ta phải trả lời sao? Ngươi là gì mà bắt ta phải trả lời ngươi?” Diệp Vân Thường mắt lạnh nhìn người đang chắn phía trước, lạnh nhạt nói.

“Ngươi...” Diệp Mộng Tuyết bị nàng nói thì không nói lại được gì, chỉ biết trừng to hai mắt.

Bỗng nhiên nhìn thấy một bóng dáng từ xa đang bước lại gần, nàng ta liền thu lại vẻ mặt lúc nãy thay vào đó là vẻ mặt dịu dàng mỉm cười. Diệp Vân Thường bị sự thay đổi sắc mặt nhanh như chớp của Diệp Mộng Tuyết làm cho giật mình, không hiểu chuyện gì.

“Diệp tiểu thư!” một giọng nói trầm ấm vang lên.

Diệp Vân Thường nhìn lại thì thấy Lăng Phong đang bước đến gần, đến giờ nàng mới hiểu vì sao Diệp Mộng Tuyết lại thay đổi sắc mặt nhanh như thế, thì ra là vì Lăng Phong.

“Tiểu tướng quân!” Diệp Vân Thường mỉm cười, nhẹ giọng nói.

Lăng Phong ngại ngùng cười cười: “Diệp tiểu thư cứ đùa, ta làm sao có thể gọi là tướng quân được chứ!”

“Tại sao lại không được? Không phải mọi người đều gọi ngươi như vậy sao?”

“Mọi người thích trêu chọc ta nên mới gọi như vậy thôi, cả ngươi cũng muốn trêu đùa ta sao?”

“À à! Không gọi như vậy cũng được! Ngươi tìm ta có việc gì sao?”

“À không có gì, chỉ thấy tiểu thư nên muốn đến chào hỏi một chút mà thôi.”

Diệp Trí Mặc cũng lên tiếng góp vui: “Hôm nay Lăng tiểu tướng quân anh tuấn ngút trời nha~!”

“Diệp thiếu gia cũng rất tuấn tú...”

Bình thường Lăng Phong rất ít có bạn chơi chung, nên không biết cách nói chuyện với người khác thế nào, đừng nói là khen ngợi người khác.

Diệp Vân Thường nhìn Lăng Phong đang ấp úng không nói nên lời, nàng đành phải đứng ra giải vây cho hắn: “Tiểu Mặc, đừng trêu chọc Lăng Phong nữa!”

Diệp Trí Mặc cười to hai tiếng, bước lên vung tay vỗ vai Lăng Phong nói: “Ha ha, ta đùa ngươi thôi, đừng để ý!”

“Ừm, được.”

Diệp Mộng Tuyết đứng bên cạnh bị ba người làm lơ không thèm quan tâm đến, nàng ta cũng không muốn yếu thế, lên tiếng cắt ngang cuộc nói chuyện: “Đại tỷ, đây là...”

Diệp Trí Mặc nhìn Diệp Mộng Tuyết đang giả vờ ngây thơ để gây sự chú ý với Lăng Phong mà muốn buồn nôn, đúng là giả dối hết sức.

Lúc này Lăng Phong mới chú ý thấy có một người đang đứng bên cạnh, ngượng ngùng nói: “Tại hạ họ Lăng tên một chữ Phong! Tiểu thư đây là...”

“Tiểu nữ họ Diệp tên Mộng Tuyết.” Diệp Mộng Tuyết đỏ mặt, cúi đầu thấp giọng nói.

“À thì ra là Tam tiểu thư.”

Diệp Trí Mặc nhìn không nổi sự giả dối của Diệp Mộng Tuyết nữa, kéo tay Diệp Vân Thường định bỏ đi.

Lăng Phong cũng không có ý định sẽ đứng đây tiếp chuyện cùng Diệp Mộng Tuyết nên thấy hai người họ muốn đi, hắn vội vàng nói: “Thật xin lỗi, ta không thể tiếp chuyện cùng Tam tiểu thư, xin cáo từ!”

Nói xong cũng không chờ câu trả lời của Diệp Mộng Tuyết liền quay người chạy vội theo Diệp Vân Thường cùng Diệp Trí Mặc, bỏ lại Diệp Mộng Tuyết đang giận dữ nhìn theo bóng dáng ba người họ.

“Hừ! Tiện nhân!”

Diệp Vân Thường nhìn Lăng Phong bỏ lại Diệp Mộng Tuyết mà chạy theo hai người, có chút đăm chiêu.

Nói đến Lăng Phong này, lúc đầu nàng cũng không quen biết gì hắn, nhớ đến mấy ngày trước, vì cha hắn bị trúng độc mà không đại phu nào có thể giải được, có người nói với hắn là đến tìm thần y của Hỏa Phượng Môn cầu cứu.

Mà thần y Hỏa Phượng Môn là ai? Không phải là Diệp Vân Thường nàng sao?

Không biết hắn nghe ngóng được ở đâu, nói là muốn tìm thần y phải đến tửu lâu mua mười bình rượu Nữ nhi hồng, chỉ cần uống hết mười bình rượu đó sau đó đến miếu Quan Âm lạy đúng 100 cái, sẽ gặp được thần y. Lời nói như vậy mà tên ngốc nghếch này cũng tin là thật, nàng là người chứ có phải là thần tiên gì mà phải quỳ lạy, sau đó ai chỉ gì hắn cũng làm.

Lúc nàng nghe thuộc hạ nói lại, có chút ngạc nhiên, không ngờ người này lại có hiếu với cha hắn như vậy, cũng vì tấm lòng này của hắn mà Diệp Vân Thường mới ra tay cứu giúp cha hắn.

Từ hôm đó hai người liền có quen biết, Lăng Phong cũng hay tới Phù Dung gia trang để lấy thuốc cho cha hắn, tới nhiều lần thì gặp được Diệp Trí Mặc, hai đứa cũng bằng tuổi nhau nên rất dễ làm thân, từ nhỏ Diệp Trí Mặc đi ngao du khắp nơi cùng lão tiền bối nên không có bạn, Lăng Phong thì do được tướng quân quản thúc rất chặt, hắn lại không biết cách nói chuyện, mọi người vì hắn là con của Hộ Quốc tướng quân, nói chuyện cũng rất kiêng dè nên dần dần hắn cũng không có bạn bè.

Vậy là hai thiếu niên không ai chơi chung, đùng một cái chơi thân với nhau, đến Diệp Vân Thường còn không tin hai đứa nhỏ này lại có thể chơi thân với nhau được, một đứa thì xấu xa gian xảo, một đứa thì hiền lành lương thiện, một đứa thì miệng lưỡi lanh lẹ một đứa thì rặng cả ngày mới ra được một câu, không hiểu sao mà lại thân nhau được, hay thật!