“Vâng, Vân Hi đại sư.”
Phong Lăng lấy Hồi Xuân đan ra cung kính đưa cho Vân Hi đại sư.
Sắc mặt Vân Hi vốn bình tĩnh, nhưng sau khi dùng ngón tay lấy một viên đan dược cho vào miệng nếm thử, sắc mặt gài nua biến đổi, cả người chấn động nói không nên lời.
“Vân Hi đại sư, hồi xuân đan này làm sao vậy?” Phong Lăng sững sờ một chút, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Vân Hi khẽ thở dài, đặt hồi xuân đan xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ: “Độ hóa dược 100% và 95% độ dung hợp.”
“Vân Hi đại sư, không biết hóa dược là...”
Vẻ mặt Phong Lăng nghi hoặc, độ dung hợp thì hắn biết nhưng độ hóa dược là thứ gì?
“Hóa dược chính là một phương pháp tính toán xem thân thể có thể tiêu hóa được bao nhiêu phần đan dược. Mọi người đều biết Hồi xuân đan là đan dược có thể dùng để khôi phục linh khí cho võ giả, nhưng nếu nó chỉ có 80% hóa dược thì phải mất ba canh giờ mới có thể khôi phục lại được, mà hồi xuân đan này có 100% hóa dược, có thể giúp cho võ giả khôi phục trong nháy mắt.”
Phong Lăng kinh ngạc đến há mồm thở dốc, khó trách Vân Hi đại sư lại biến sắc, đan dược có thể khôi phục linh khí trong nháy mắt này, căn bản là có thể gặp nhưng không thể cầu.
“Bây giờ ngươi cứ để hồi xuân đan này ở đây đi, ngày mai ta sẽ đến Hồi Xuân Đường một chuyến.”
Vân Hi mỉm cười, gặp được người như vậy, bất luận thế nào hắn cũng không thể từ bỏ.
Ngày hôm sau. Nắng sớm vừa lên.
Diệp Vân Thường chậm rãi mở mắt, nhẹ nhàng phun ra một ngụm khí: “Tuy thực lực vẫn còn thấp nhưng ít nhất có thể củng cố lại linh lực.”
Nàng hơi nheo mắt, khóe miệng nở nụ cười, những khuất nhục cùng không cam lòng lúc trước, nàng sẽ đòi lại hết.
“Bây giờ nên đến Hồi Xuân Đường rồi.”
Hồi Xuân Đường.
Lúc Phong Lăng nhìn thấy cô nương đội mũ trúc đen, đôi mắt sáng ngời, bước nhanh ra nghênh đón: “Cô nương, ngươi rốt cuộc đã tới, ta cũng đã chờ ngươi đã lâu.”
“À~!” Diệp Vân Thường nhẹ nhàng đáp một tiếng, giọng nói không có chút độ ấm: “Thế nào?”
“Ha ha, là thế này, cô nương, Vân Hi đại sư của chúng ta muốn gặp người.”
“Vân Hi đại sư?”
Diệp Vân Thường nhíu mày, còn không đợi nàng kịp nói gì, một thanh âm già nua vang lên: “Ngươi là nữ tử đã bán những dược liệu trăm năm đó phải không?”
“Không sai.” Diệp Vân Thường nhướng mày, quay đầu nhìn về phái người tới, đôi mắt đen không có bất kì cảm xúc, “Không biết người tìm ta có chuyện gì?”
Vân Hi cười ha hả: “Tiểu nha đầu, lão phu cũng không có ác ý, chỉ muốn nói chuyện với ngươi một chút, không biết ý ngươi thế nào?”
Diệp Vân Thường ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt lên tiếng: “Được.”
Trong phòng, một mảnh yên tĩnh.
Phong Lăng pha trà cho hai người, sau đó yên lặng đứng sang một bên.
Diệp Vân Thường nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, nàng đặt ly xuống nhìn về phái lão giả trước mặt, chờ hắn mở miệng.
“Nha đầu, ta hỏi ngươi một câu, hồi xuân đan đó là do ngươi luyện chế?” Vân Hi xoa xoa tay, mỉm cười hỏi Diệp Vân Thường.
Diệp Vân Thường nhướng mày nói: “Không sai, hồi xuân đan là ta luyện ra, có vấn đề gì sao?”
“Không, sao lại có thể vấn đề gì chứ.” Ánh mắt Vân Hi sáng lên.
Nha đầu này đúng là người mà hắn muốn tìm, “Còn nữa, nha đầu, dược liệu ngươi đã bán cho Hồi Xuân Đường có phải là dược liệu năm mươi năm mà ngươi đã mua trước đó không lâu? Dược liệu Hồi Xuân Đường chúng ta có kí hiệu riêng cho nên chỉ cần liếc mắt một cái là nhận ra ngay.”
Chuyện này thật sự ngoài dự liệu của Diệp Vân Thường.
Nàng sửng sốt một chút, không ngờ Hồi Xuân Đường lại làm kí hiệu trên dược liệu, xem ra nàng có chút sơ sót...
“Nha đầu, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói ra, ta cũng không hỏi ngươi cái gì chỉ muốn xác nhận một chút thôi.”
Vân Hi cười giảo hoạt, thiên phú luyện đan của nha đầu này không tồi, chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút, nhất định có thể trở thành một luyện đan sư xuất sắc.
“Là ngươi.” Một thanh âm kinh ngạc đột ngột truyền đến.
Từ nãy đến giờ Ân lão vẫn trầm mặc không nói, hắn vẫn luôn suy nghĩ vì sao giọng nói của vị cô nương này lại nghe quen như vậy? Hình như hắn đã nghe qua ở đâu rồi, đến lúc này trong đầu mới xẹt qua một thân ảnh.
Coi như Diệp Vân Thường xui xẻo, nếu đổi lại là người bình thường, tuyệt đối không thể chỉ dựa vào giọng nói mà biết được thân phận của nàng.
Nhưng Ân lão sao có thể là người bình thường?
Huống hồ, từ sau cuộc khảo nghiệm thiên phú, Ân lão đã âm thầm giúp Vân Hi đại sư tìm kiếm người này, giọng nói và dáng người của thiếu nữ đã xuất hiện trong đầu hắn không biết bao nhiêu lần, hắn đã sớm quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn...
“Ân lão, ngươi đang nói cái gì vậy?” Vân Hi bất mãn cắt ngang, khuôn mặt già nua có chút khó coi.
“Vân Hi đại sư, người còn nhớ ta đã nói có một thiên tài tuyệt thế chẳng những có thiên phú vô sắc kia mà còn có thần lực cũng mạnh mẽ đến mức làm vỡ nát viên đá khảo nghiệm? Nàng chính là một trong hai vị thiên tài kia!”
“Cái gì?” Lần này, Vân Hi đại sư thật sự không thể bình tĩnh nữa rồi, hắn bật dậy kinh ngạc nhìn Diệp Vân Thường, một lúc sau từ kinh ngạc biến thành kích động, thật lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
“Nha đầu, ta tìm ngươi đã lâu, không ngờ vận khí của ta tốt đến như vậy, hai người ta muốn tìm đều là ngươi.”
“Tìm ta?” Diệp Vân Thường nhướng mày, “Tìm ta để làm gì?”
“Ha ha” Vân Hi mỉm cười, “Nha đầu, ta muốn thu ngươi làm đồ đệ.”
Diệp Vân Thường uống một ngụm trà cho nhuận giọng, cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng nói: “Ta từ chối.” Nàng quyết đoán khiến mấy người ở đây đều lập tức ngây ngẩn. Vân Hi đại sư là ai? Thủ tịch đan sư Hoàng Sơn Môn, ngay cả môn chủ cũng phải nể mặt vài phần.
Một nhân vật cường đại như vậy muốn thu đồ đệ, thế nhưng lại bị nàng từ chối? Nếu nhóm thiên tư kiêu tử của Hoàng Sơn Môn nghe được, phỏng chừng sẽ có một loại xúc động muốn đánh nữ nhân này một trận.
“Nha đầu, ngươi từ chối ta thì cũng nên cho ta một lý do đi?” Vân Hi cũng không ngờ Diệp Vân Thường sẽ từ chối, hơi ngẩn ra một chút.
“Làm đồ đệ ngươi không có chút lợi ích gì?” Diệp Vân Thường liếc mắt hắn một cái, không nhanh không chậm nói.
Chuyện không có lợi nàng sẽ không làm.
“Ai nói với ngươi làm đồ đệ của ta không có lợi ích gì? Đan dược, địa vị, ngươi muốn cái gì ta đều có thể cho ngươi, dù ngươi muốn đi ngang trong Hoàng Sơn Môn, ta cũng cam đoan không ai dám đụng tới một cọng lông tơ của ngươi.”
Vân Hi mỉm cười, buông lời thề son sắt.
Lợi ích? Còn không đơn giản sao? Nàng muốn cái gì hắn đều có thể cho, chỉ cần có hắn ở đây, dù có là nữ nhi của môn chủ cũng không dám động tới nàng.
Mắt Diệp Vân Thường sáng lấp lánh, trên cái đại lục này, có chỗ dựa vào là có thêm một phần đảm bảo, nghe giọng điệu lão già này, làm đồ đệ của hắn cũng không tồi.
Trọng yếu là nếu như nàng có sư phụ chỉ dạy, trên con đường tu luyện có thể ít trở ngại hơn một chút.
“Tốt, ta liền miễn cưỡng đồng ý.”
Miễn cưỡng sao?
Phong Lăng suýt chút nữa ngã quỵ, Vân Hi đại sư muốn thu nàng làm đồ đệ, nàng vậy mà lại miễn cưỡng? Phải biết rằng đồ đệ của Vân Hi đại sư còn tôn quý hơn gấp trăm lần công chúa của một nước.
Nàng còn dám nói như thế?
Bất quá Vân Hi đại sư mặc kệ nàng có miễn cưỡng hay không, chỉ cần Diệp Vân Thường đồng ý là quan trọng hơn hết.
“Nha đầu, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ của lão phu, có nên báo thân phận ngươi cho lão phu hay không?” Ánh mắt Vân Hi lộ ra sự kích động không nhỏ.
Nói thật, ở đại lục này, vị cường giả nào mà không muốn có người kế thừa của mình? Nhưng hắn luôn mắt cao hơn đầu không coi trọng vị thiên tài nào.
Hiện giờ rốt cuộc hắn cũng có một truyền nhân rồi, sao có thể không kích động cho được?
Diệp Vân Thường nâng bàn tay trắng nõn cởi áo choàng, dung nhan tuyệt sắc ngay lập tức lộ ra, tuy khuôn mặt còn có hơi non nớt nhưng cũng đã có nét khuynh thành.
Ân lão thở dài, cô nương này đúng là một thiên tài ngày đó hắn đã gặp.
“Ta là Diệp Vân Thường, cũng chính là đệ nhất phế vật Vĩnh An quốc.”
Phù phù!
Bước chân Phong Lăng lảo đảo ngã quỵ trên mặt đất, đầu đụng cạnh bàn, nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn gì, cả người ngốc luôn tại chỗ.
Đệ nhất phế vật Vĩnh An quốc?
Có cần phải dọa người như vậy hay không? Nếu nha đầu này là phế vật vậy trên đời còn ai là thiên tài? Ai dám tự xưng mình là thiên tài nữa?
“Diệp Vân Thường?” Ân lão ngẩn ra, kinh ngạc nhìn dung nhan tuyệt sắc kia, “Ngươi chính là Diệp Vân Thường? Nữ tử bị đồ đệ Yến Mộ Phong của Hư Trúc đại sư từ hôn? Lần trước ta nghe Yến Mộ Phong nói chuyện với Hư Trúc đại sư, nói Diệp Vân Thường là một phế vật không xứng với hắn, sau đó lại nói hắn yêu Diệp Mộng Dao, tuy Diệp Mộng Dao không thể so được với nữ đệ tử của Hoàng Sơn Môn nhưng cũng được coi là thiên tài, nhưng ai ngờ...”
Ai ngờ được thiếu nữ bị hắn khịt mũi khinh thường lại là một thiên tài tuyệt thế.
Ân lão cười khổ, có một số việc có phải là trời định hay không? Nếu một ngày kia hắn biết được người bị mình từ hôn lại có thiên phú trác tuyệt như vậy, có thể hối hận hay không đây?
“Từ hôn với đồ đệ của ta? Hắn thật to gan, ngay cả đồ đệ của ta mà hắn cũng dám từ hôn? Cho rằng có Hư Trúc chống lưng thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Hắn cũng quá đề cao chính mình rồi, đồ đệ ta còn tôn quý hơn tiểu tử kia không biết bao nhiêu lần.”
Ân lão bất đắc dĩ lắc đầu, hắn biết rõ lần này Vân Hi đại sư thật sự nổi giận, nhưng mà Hư Trúc đại sư cùng Yến Mộ Phong còn vẫn chưa biết mình đã bất tri bất giác đã đắc tội lão gia hỏa này rồi.
Nhưng lúc đầu bọn hắn cũng không biết Diệp Vân Thường là đồ đệ hắn.
Không đúng, khi đó Vân Hi đại sư còn chưa thu nàng làm đồ đệ. Nếu sớm biết chuyện, có cho Yến Mộ Phong một trăm lá gan cũng không dám làm chuyện như vậy.
“Đồ nhi ngoan, ngươi yên tâm, nếu ngươi đã trở thành đồ đệ của ta, sư phụ sẽ không cho phép bất cứ ai có thể khi dễ ngươi, chỉ cần ngươi nói một câu, ta sẽ hung hăng giáo huấn tiểu tử kia.”
Lúc này chỉ cần nghĩ đến chuyện Diệp Vân Thường có dung mạo và thiên phú như vậy mà lại bị từ hôn, Vân Hi liền hận không thể lập tức đi giáo huấn tên tiểu tử có mắt không tròng kia.
Đồ đệ của hắn, ai dám khi dễ? Ai dám thì cứ chờ hắn tìm đến cửa trả thù đi.
“Không cần đâu! Dù hắn không từ hôn thì ta cũng sẽ làm như vậy, một loài ngựa giống như hắn hoàn toàn không xứng với ta.” Diệp Vân Thường lắc đầu, khẽ mỉm cười nói.
Nghe nàng nói vậy, lửa giận của Vân Hi đại sư liền lập tức bị dập tắt, hắn cười ha ha nói tiếp: “Không tồi nha, bỏ qua đồ đệ ta là do tên tiểu tử kia không có phúc khí, dựa vào năng lực của ngươi đương nhiên có thể gả cho một nam nhân ưu tú hơn hắn gấp trăm lần, không phải nam nhân ưu tú thì không thể nào xứng với đồ đệ ta được.”
“Mặt khác, chuyện ta đã bái người làm sư phụ tạm thời đừng cho người khác biết được.”
“Vì sao?” Vân Hi chớp mắt nghi hoặc, hắn đang muốn đi thông báo cho toàn Hoàng Sơn Môn biết mình thu được một đồ đệ tốt, thuận tiện kích thích thầy trò của Hư Trúc luôn một thể.
“Một đạo lý đơn giản, ta không muốn con đường lớn lên quá mức thuận lợi, ngươi cứ luôn bảo hộ, trợ giúp ta, thực lực của ta sẽ không thể phát triển hết được.”
Nàng chỉ muốn tìm một chỗ dựa chỉ để ứng phó một số tình huống khẩn cấp mà nàng không thể giải quyết được, cũng không phải tìm sư phụ để ra mặt thay nàng xử lý tất cả những khó khăn nguy hiểm khác.
Không trải qua khó khăn, nguy hiểm thì làm sao có thể trưởng thành được?
Đạo lý này nàng làm sao có thể không hiểu chứ.
“Đúng là đồ đệ tốt.” Vân Hi tán thưởng gật đầu, hắn quả nhiên không chọn lầm người, người có thể nói ra những lời này cũng chỉ có nàng mà thôi.
Nha đầu này biết làm thế nào mới có thể tồn tại thật tốt ở đại lục này.
“Nha đầu, từ hôm nay về sau một ngày ngươi tới đây tìm ta, ta sẽ dạy ngươi một vài phương pháp tu luyện cùng luyện đan. Nhưng ta có một yêu cầu là trận luận võ sắp tổ chức ở kinh thành vào tháng sau, ngươi phải đạt hạng nhất.”
Vân Hi mỉm cười vuốt ve chòm râu, có lẽ sau này là thiên hạ của người trẻ tuổi, bọn họ đã già nua hết rồi.
“Hạng nhất sao?” Diệp Vân Thường cong khóe môi, “Ta cũng có ý nghĩ này.”
Nàng không có chút hứng thú tỷ thí nhưng nàng biết, Diệp Mộng Dao nhất định sẽ tham gia trận tỷ thí kia, mà nàng cũng muốn vào thời điểm đó nói cho mọi người biết nàng không còn là một phế vật!
Vân Hi kinh ngạc nhìn Diệp Vân Thường, hiện tại tuy nàng đang cười nhưng nụ cười đó lại khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo tận đáy lòng...
Ban đêm, ánh trăng như nước nhộn nhạo từng gợn sóng.
Trước cửa một tòa nhà cách Diệp phủ không xa, một nam nhân chắp tay sau lưng, ánh mắt thâm thúy như bầu trời đêm, trong mắt ẩn chứa một cảm xúc rát phức tạp. Nam nhân kia mặc bộ y phục màu bạc, dung nhan tuấn mỹ được ánh trăng nhạn nhạt bao phủ, tuấn mỹ khiến người ta hít thở không thông, nam nhân tuấn mỹ tựa như có thể lấn át cả ánh trăng.