Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 219




Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

_______________

Có rất nhiều lúc, đường không phải người đi nhiều mà có, mà là bị bức ra đến.

Ở lúc còn rất nhỏ, Tiểu Bạch chỉ là một con cá lười, một ngày dùng tận một nửa thời gian để ngủ. Lúc ngủ thì có thói quen ngửa bụng, làm người ta sợ hết hồn tưởng hắn chết.

Sau đó dần lớn lên, như dòng nước cứ không ngừng mà chảy đi. Hắn phải luôn đề phòng con hồ ly nào đó cầm hắn đi nhét kẽ răng, hắn trở nên cảnh giác mà nhạy bén. Tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy. Vì tiếp tục sống sót, đây là bị uy hiếp.

Lại sau đó, hắn bị đưa đến một cái bể nước khác, rời khỏi trẻ con phòng, rời xa San Đạo hắn yêu nhất. Buổi tối hắn không ngủ được, hắn nhớ nhung hương sữa trên người Đạo Đạo, vì thế đột nhiên kích phát tiềm năng, hắn từ trong nước nhảy ra ngoài, biến thành hình thái nhân miêu, nhảy vọt qua ngàn cửa vạn hộ mái hiên lầu, ôm Đạo Đạo đến trong lồng ngực, chính thức bắt đầu ngủ yên.

Sau đó lớn hơn một chút nữa, dưới sự dốc công dạy dỗ của Blake, hắn trở nên càng ngày càng mạnh, hắn muốn trở thành người bảo vệ San Đạo, mà cái tên Tiểu Ly không bớt việc này đã học trù nghệ còn muốn học võ, hắn không thể làm gì hơn là điên cuồng luyện tập, cuối cùng hai người đều đã biến thành cao thủ thần thánh khi chỉ là thiếu niên, cái này cũng là bức ra đến...

Hiện tại, hắn cảm giác được một nguồn sức mạnh khác đang đây hắn về trên đầu sóng ngọn gió, bức bách hắn...

Lần này, bức bách hắn, là anh em ruột của hắn —— Tiểu Ái.

Tiểu Ái hiện tại đã tẩu hỏa nhập ma. Cậu ta bị ép phải tiếp nhận sự thật rằng đột nhiên xuất hiện một người cạnh tranh sự thực...

Kẻ thù của mình lại biến thành huynh đệ của mình, bản thân đã đủ hoang đường, hiện tại, hắn không phế tí tẹo sức lực nào liền cướp đi tất cả mọi thứ của mình, thậm chí là cha mẹ yêu thương.

Đầu tiên là, hắn cùng các bằng hữu tạo thành ban nhạc, cướp đi hết thảy fans cùng quan tâm của cậu ta. Tiếp theo Tiểu Ái không chịu được đả kích này, điên cuồng hét thất thanh, đến nổi cổ họng bị thương tổn.

Tiểu Ái còn nhớ một đêm cuối cùng trước khi bị đuổi học, một mình thê lương mà đánh giá cái trường học cậu ta yêu tha thiết này, không cam lòng trong lòng như rắn độc bò qua từng ngóc ngách trên người cậu ta.

Nô tài bên người cậu năm đó, đều vội vàng đi nghe buổi biểu diễn của F4, cậu ở xa xa mà nhìn thấy các thiếu niên hăng hái trên đài cao thoả thích tùy ý một thân ánh sáng, được khán giả chen chúc như mây, vây quanh tiếng hoan hô như sấm rền. Những thứ kia vốn là thuộc về cậu, hiện tại chỉ có thể lặng yên nhìn người khác chiếm được, nỗi đau như đoạt thai hoán cốt!

Cậu ta hận không chỉ có những điều này, cậu ta đố kị nhất chính là, chính mình vĩnh viễn chỉ có một thân một mình phấn khởi chiến đấu, mà con hoang chết tiệt Tiểu Bạch kia lại có bằng hữu! Hắn vĩnh viễn không hiểu được cái gì là cô quạnh, hắn chỉ cần hát vang là được, bằng hữu của hắn đều đang ở phía sau hắn giúp hắn đệm nhạc, em gái của hắn đang nhiệt vũ trợ hứng, ngay cả XP Bất Bại ngạnh hán như vậy cũng đang giúp hắn giữ gìn trật tự buổi biểu diễn.

Ngươi có biết ngươi có bao nhiêu hạnh phúc hay không? Tiểu Ái hận hận nghiến răng, cậu ta cả một đời đều sẽ không quên buổi tối trước khi rời trường kia! Mấy nhà vui cười mấy nhà sầu. Cậu ta đang khóc, mà Tiểu Bạch quang tiên đứng trên đài cao hát nhảy, sáng lấp loá...

Mà cuộc sống về sau cậu chính là sống ở bên trong cừu hận um tùm. Cậu muốn phá huỷ hạnh phúc của con hoang Tiểu Bạch kia! Dám cướp đi fans của cậu, có thể vượt qua giọng ca của cậu, làm hại cậu thảm như vậy, nhất định phải chết!

Cậu ta lại không nghĩ tới chính mình vẫn đang không ngừng thất thủ, thất thủ, lại thất thủ. Nguy hiểm bao vây đối với hắn vô hiệu, bắt cóc chưa toại, hạ độc bị nhìn thấu, người ám sát phản mà bị giết chết... Càng ngày càng nhiều đả kích nặng nề, rốt cục để cậu ta rõ ràng, cậu ta là một người thất bại, cậu ta vĩnh viễn thua ở trước mặt tên thảo dân kia!

Cậu ta cảm thấy cậu không phải bại bởi hắn, mà là bại bởi đoàn đội của hắn, đoàn tiếp viện thân hữu của hắn. Vì thế những người đã giúp hắn, cũng phải trả giá thật lớn...

Cậu muốn hại San Đạo, cậu gửi cho Tiểu Ly những bưu kiện kia, cậu còn phái người bắt cóc A Châu cùng A4, nhưng rất nhanh ở dưới sự giúp đỡ của Blake cấp tốc được giải cứu, sinh mệnh không lo. Cậu ta thậm chí còn muốn mạnh mẽ đối phó XP gia tộc, cuối cùng tay trắng trở về...

Lần này, ánh mắt của cậu chuyển hướng đến em gái của Tiểu Bạch - Thẻ Giai. Thiếu nữ Thẻ Giai đơn thuần gặp phải một chàng trai không tệ, bọn họ rất nhanh rơi vào bể tình, bắt đầu mối tình đầu ngọt ngào...

Mấy chuyện yêu đương đều theo một khuôn sáo rỗng cũ, Thẻ Giai muốn chính là ái tình, mà chàng trai kia là do Tiểu Ái điều khiển, hắn muốn chính là mạng của Thẻ Giai. Kế hoạch tiến hành rất thuận lợi, khi bọn họ đi dã ngoại đến vách núi, Thẻ Giai hơi sơ suất không đề phòng, bị hắn đẩy khỏi vách núi...

Sau khi trở về nam hài còn khóc lóc nói đây là một sự việc ngoài ý muốn, còn giả mù sa mưa phái đội cứu viện leo núi đi tìm.

Hai ngày sau, Thẻ Giai một thân toàn vết thương, bí mật trở về nhà Dực quốc. Cả gia tộc XP đã phái ra tất cả sức lực đi tìm cô bé, nhưng không nghĩ tới cô bé dựa vào lực mạnh của chính mình thoát khỏi hiểm cảnh.

"Cũng còn may ở dưới vách núi kia là một cái hồ nước sâu bằng phẳng." Cô một bên điên cuồng nhét đồ ăn vào trong miệng, một bên nhớ lại sự nguy hiểm kia.

Mẹ của Thẻ Gia là công chúa nhân ngư, vì thế khi Thẻ Giai được xuống nước chính là cá gặp nước. Bởi vậy mà nàng may mắn không chết! Nếu như ở dưới là đất đá, sợ là đã tan xương nát thịt!

Tên "bạn trai" hại Thẻ Giai đã biến mất, nhưng ở ngày thứ hai lại phát hiện thi thể của hắn trương phình nằm trong một cái rãnh nước nào đó.

Hết thảy các manh mối đều bị đứt đoạn mất, hắn thậm chí là một cô nhi không cha không mẹ, không có lai lịch cụ thể, hết thảy chứng minh thư đều là giả tạo. Nhưng người tinh tường đều biết việc này không đơn giản, cùng năm đó ký bao vây chính là cùng một nguồn sức mạnh.

"Nên chấp dứt mọi thứ ở đây rồi!" A Châu cau mày nói. A4 lần đầu tiên phát hiện trên người vợ của mình có cỗ hoàng gia uy áp khiến người ta không dám nhìn gần, không giận tự uy.

"Em tự mình tìm Hải Hoàng nói chuyện!" Nàngg thở dài. Nàng biết hết thảy bi ai khi sinh ra ở vương thất, cho nên nàng mới muốn trở thành người bình thường. Nhưng chuyện này cũng không hề đại biểu cho việc nàng có thể mặc người bắt nạt! Hiện tại những người này đã đưa vòi về phía người nhà nàng! Là một người vợ, một người mẹ, nàng phải đấu tranh, làm chuyện mình nên làm.

Nàng đi tới Vương Cung hải tộc đã hơn năm năm không tới, về thăm cha già. Trong cung hết thảy đều như không thay đổi, chỉ có điều phụ thân càng ngày càng già đi.

"Phụ vương..." Nàng nhẹ nhàng quỳ xuống gối đầu lên đuôi ông, như trở về thời thiếu nữ.

Thời gian thấm thoát trôi qua, có rất nhiều chuyện, đã sớm không thể quay về. Nàng nhàn nhạt cùng phụ thân nói rất nhiều chuyện, thân thế Tiểu Bạch, thống khổ giãy dụa của nàng khi tiếp nhận Tiểu Bạch, rồi còn khoảng thời gian nuôi dạy hai đứa nhỏ của mình, sinh hoạt nhỏ khiến người ta hoặc ôm bụng cười, hoặc vui mừng.

Phụ vương tay run run, xoa xoa tóc con gái. Nhiều năm không gặp, ông rất nhớ con... Vì cháu nội của mình, ông thậm chí đứt đoạn mất nhiều năm liên hệ cùng con gái như vậy, ông cảm thấy hổ thẹn và hối hận không thôi.

Con gái có thể chữa trị phụ thân, đây tuyệt đối là chân lý.

Ở lúc Hải Hoàng rốt cục cùng nàng thoải mái cười to, A Châu rốt cục chuyển đề tài: "Phụ vương, người không thể sủng Tiểu Ái quá mức như vậy. Tiếp tục nữa là đang hại thằng bé!"

"... Thằng bé lại làm sao?" Hải Hoàng như là cũng không kinh ngạc. Ông đã giúp cháu nội bảo bối thu thập tàn cục đến mức quen thuộc luôn rồi.

"Thằng bé còn nhỏ tuổi những chỉ biết trả thù, còn biết thương tổn người khác, thậm chí có mấy án mạng có liên quan tới nó nữa... Lần này, thằng bé thậm chí còn ra tay với tiểu thẻ Giai của con, thật sự là không thể tha thứ!" A Châu phẫn uất đầy cõi lòng, đem ngọn nguồn báo cho phụ thân, có lý có chứng cứ, khiến người ta không thể không tín phục.

"Hoặc là, chúng ta công khai thân phận của con đi! Nói cho Tiểu Ái, con là cô ruột của nó Thẻ Giai là em họ của nó, như vậy nhất định có thể động lòng, hiểu chi lấy lý, để nó đình chỉ hành vi điên cuồng!" Hải Hoàng xoắn xuýt địa đạo.

"Phụ vương, người đây chỉ là trị ngọn không trị gốc. Người đã quên sao? Tiểu Bạch bị ám hại vô số lần, cũng may thân thủ của nó tuyệt vời, vận may đủ tốt, mới có thể tránh được hết thảy. Tiểu Ái đối với anh ruột của mình còn có thể tay tàn nhẫn như vậy, đối với em họ, cô cô có thể tốt được chỗ nào sao? Người dung túng sủng ái, chỉ có thể đem nó uy hiếp đến mức độ vạn kiếp bất phục... Phụ vương, người là một người trí tuệ, nên rõ ràng đạo lý này. Hiện tại, là lúc nên thay đổi!"

Hải Hoàng càng xoắn xuýt quả thực tóc đều bạc đi rất nhiều, trăm mối lo nói: "Ta hiểu ý của con, nhưng là, ta phải nên làm như thế nào đây? Nó dù sao cũng là cháu nội ta yêu thương hơn mười mấy năm!"

"Tiểu Bạch cũng là cháu nội của người, hơn nữa hơn mười năm qua người đều coi như rơm rác! Thật sự không công bằng! Có thể... Phụ vương nên cho một cơ hội, để bọn họ cạnh tranh công bằng. Sai lầm năm đó đã đúc thành, truy cứu trách nhiệm đã là chuyện vô bổ, không bằng lần thứ hai sàng lọc đi, chỉ có một ngôi vị Hải Hoàng, nhưng hiện tại có hai người thừa kế, cùng với để bọn họ ám đấu, không bằng người để bọn họ minh tranh, thông qua tranh đấu, thành lập người thừa kế khả đáng..."

"Con là... Muốn ta thay đổi lập người thừa kế? Nhưng mà, ta vẫn khá nghiêng về Tiểu Ái..."

"Đó là lúc Tiểu Bạch chưa hề quay về th. Tình huống bây giờ thay đổi, thứ lỗi cho con nói thẳng, lấy tính cách thích tranh đấu tàn nhẫn, có thù tất báo như vậy của Tiểu Ái, khó thành đại khí, thằng bé nếu như thành Hải Hoàng, thế giới sau này mãi mãi không có ngày yên tĩnh. Không bằng... Nhân lúc hai người anh em bọn họ đều trẻ tuổi, đều gõ một cái, rèn luyện rèn luyện, có khả năng sẽ chuyển biến tốt!" Trong mắt A Châu tràn đầy sự suy nghĩ thấu đáo.

"Chỉ có thể như vậy... Tiểu Ái xác thực quá không tiến bộ, thật làm cho ta đau lòng!" Hải Hoàng chống tay, nước mắt đều chảy ra.

A Châu khẽ giương lên khóe môi, biết đại sự đã thành.

Nàng trước đây là cô gái thông minh nhất này trong vương cung này, nhưng nàng từ bỏ phát triển trí tuệ của mình thành tâm kế. Đó là bởi vì năm đó trong vương cung vẫn không có tranh đấu. Bây giờ, uy hiếp với bất đắc dĩ, nàng nhất định phải suy nghĩ cho người nhà mình! Nàng ra trung thành chính phái đơn giản như vậy, con trai Tiểu Bạch của nàng nghe lời hiểu chuyện như vậy, con gái Thẻ Giai của nàng đơn thuần đáng yêu như vậy, nàng mới không nên để cho bọn họ trở thành bia đỡ đạn cho kẻ điên Tiểu Ái kia.

Nàng cũng không muốn như vậy, nhưng nàng hiện tại không có lựa chọn nào khác...

"Mẹ, con thật sự phải đi tham gia "Hải Long tranh bá" gì đó? Tranh với cái tên Tiểu Ái kia xem là giỏi nhất sao?" Tiểu Bạch nghe thấy ý kiến của mẹ, cảm thấy hơi kinh ngạc. Mẹ luôn luôn là người không màng danh lợi, làm sao đột nhiên chỉ vì cái trước mắt như thế? Không giống mẹ lắm.

"Đúng, chớ xem thường cuộc tranh tài này. Đó là cuộc chiến tranh ngôi vị Hải Hoàng, con phải đi!" Nàng nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Tiểu Bạch, trong ánh mắt của nàng tràn đầy quyết tuyệt đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.

Nàng cổ vũ mà vỗ vỗ vai con trai, ý tứ sâu xa nói: "Nhân sinh chính là biến hoá thất thường như vậy. Có lúc chúng ta phải học từ giã sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang, có lúc chúng ta phải biết nắm lấy cơ hội. Con không tham gia, sẽ bị người uy hiếp đến bên trong góc chết, biến thành vật hy sinh! Phải cố gắng sống sót, vậy thì phải hướng lên, không có lựa chọn trung dung." Chỉ có Doanh gia, mới có chuyện quyền!

Bảo tọa Hải Hoàng? Nhất định phải tranh!