Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 208




Editor: Gia Nghi.

Beta: Gia Nghi.

___________________

7 giờ đúng buổi sáng, thời gian để rời giường.

Là thời gian để San Đạo rời giường.

San Đạo lúc mới vừa tỉnh là khả ái nhất, mái tóc đỏ rực lung tung rối loạn, như một đứa nhỏ lạc đường. Bởi vì còn buồn ngủ, mắt lim dim nửa mở nửa khép, miệng hơi chu, như không hài lòng khi bị đánh thức...

Trong lúc cậu còn mông lung phát ngốc đã được Tiểu Bạch ôm đi chăm sóc tận răng... Mặc y phục không một nếp nhăn cho cậu, kỹ càng chải lại mái tóc rối bù rồi cột cao lại, đẹp trai gọn gàng. Há miệng để tiểu người máy giúp cậu đánh răng; Tiểu Bạch dùng khăn lông ướt giúp cậu lau mặt, còn giúp cậu mặc áo khoác, mang vớ mang giầy. Chăm sóc phía sau lưng cùng đôi cánh đỏ tươi, lông chim được xử lý nhu thuận sáng óng ánh.

San Đạo nhìn thiếu niên sạch sẽ trong gương, cuối cùng cũng hơi tỉnh tình lại, lười nhác mà ngáp một cái.

"Tiểu Bạch, chào buổi sáng!" Cậu hỏi thăm thiếu niên đang đứng bên cạnh mình.

Lại nhìn đồng hồ, đã 7 giờ rưỡi.

Tiểu Ly đúng giờ bưng ra một phần điểm tâm từ trong phòng bếp, tất cả đều là những món mà San Đạo thích ăn, mỗi ngày một món khác nhau trong tuần. Dinh dưỡng đều độ, trình độ năm sao, thay đổi đều đều.

San Đạo không chút khách khí mà hưởng dụng, trước khi cắn một miếng bánh mỳ sandwich thì cho Tiểu Ly một cái hôn chào buổi sáng, xem như là lời cảm ơn.

Tiểu ly cùng Tiểu Bạch liếc mắt nhìn nhau, chém giết một lúc.

"Thấy không, Đạo Đạo hôn ta!" Ánh mắt hả hê của Tiểu Ly liếc qua.

"Ngày hôm qua cậu ấy ngủ nghiêng mặt về phía ta nhiều hơn ngươi hai giờ!" Ánh mắt như lưỡi đao của Tiểu Bạch phóng tới.

"Ngày mai đến phiên ta giúp cậu ấy mặc quần áo!"

"Vậy tối nay đến phiên ta đưa khăn tắm đến phòng tắm giúp cậu ấy..."

"Sắc quỷ, ngươi đi chết đi!"

"Sắc ma, lăn đê!" Ánh mắt sắc bén bay tới bay lui, ánh đao bóng kiếm.

Tuy rằng San Đạo đã 15 tuổi, nhưng đến bây giờ cậu vẫn đang trải qua tháng ngày "Áo đến thì đưa tay". Không chỉ có người giúp cậu mặc quần áo vào sáng sớm, buổi tối còn có người giúp cậu cởi quần áo. Hơn nữa cậu thuộc loại 10 lần đi tắm thì 11 lần chả thèm đem đồ khăn tắm. Mỗi khi tắm đến nửa chừng thì bắt đồ hô to gọi nhỏ, giống hệt như một gia hỏa không tiết tháo đi WC không thèm mang theo giấy vậy.

"Hai ngươi làm gì vậy? Trời vừa sáng đã liếc mắt đưa tình rồi!" San Đạo một bên uống sữa bò, một bên khinh bỉ hai người kia.

Trên môi San Đạo còn dính một tầng sữa nhàn nhạt, nhưng cậu hoàn toàn không có phát hiện. Còn vô tình mê hoặc hai vị thiếu nam đều "lên máu" sáng sớm!

Thấy ánh mắt của hai tên kia dính chặt vào môi mình, San Đạo rốt cục mới biết môi của mình dính gì đó, lẫm lẫm liệt liệt duỗi ra đầu lưỡi phấn hông, quét một vòng môi, ngốc manh hỏi: "Hiện tại sạch sẽ chưa?"

Thấy hai người đều hít sâu một hơi, cậu lại cẩn thận liếm lại một vòng, trên môi lại bóng lưỡng óng ánh, lôi kéo người ta đến chạm thử. Lần này được rồi, hai vị thiếu nam lên máu trực tiếp "dựng đứng".

Tiểu Ly cùng Tiểu Bạch đều có thân thể rất tốt, lại tập võ từ thuở nhỏ nên phát dục sớm hơn San Đạo tận hai năm. Hai năm trước đã gia nhập bộ tộc "Xóc lọ". Cái dáng ngủ mỗi đêm của San Đạo cực kỳ sai, tư thế ngủ kỳ hoa, chơi đùa hai người hai bên trái phải đến một đêm không cách nào ngủ được. Như thả vào ở giữa hai con mèo một con cá béo mập, muốn ăn lại không thể ăn, đều phải đem ý nghĩ đề phòng con mèo đối diện đây

Cuối cùng không chịu được loại dằn vặt này, một tên đi rửa mặt, một tên đi tắm. Nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào mỹ nam nửa thân cởi trần ngủ đến không biết trời trăng mây đất gì, nhìn một cái tuốt một cái. Hơn nữa hai hàng cực phẩm này ngay cả xóc lọ cũng phải so xem ai tuốt lâu hơn ai...

Đương nhiên chuyện không được chong xáng cho mấy này, bạn học San Đạo thuần khiết vĩnh viễn sẽ không biết... Ngủ như chết sét đánh còn không chịu tỉnh!

"Được rồi, còn có mười phút, vừa vặn có thể kịp khóa thí nghiệm của tiến sĩ Như Lai, he he!" San Đạo cầm túi sách, mái tóc đỏ rực tung ta tung tăng chạy đến phòng thí nghiệm.

Tiến sĩ Như Lai là vị khoa học gia nổi danh thế giới, đến dạy học sinh trung học như bọn họ thực sự là phung phí của trời. Phỏng chừng chỉ có San Đạo mới có thể đuổi kịp tư tưởng của ông, các bạn học khác đều té đi mất...

"Ngươi đi trước đi, ta muốn đi vệ sinh..." Tiểu Ly ấp úng kẹp hai chân.

"Bụng ta đột nhiên cũng có chút không thoải mái..." Tiểu Bạch bình tĩnh mà xuyên tay vào trong túi quần, ngón tay gảy gảy.

"...À vậy thôi, vậy ta đi trước ha! Hai ngươi cũng thật là đủ thứ chuyện!" San Đạo cong lên cái mông nhỏ chạy thẳng đến phòng thí nghiệm. Người chim đến nay vẫn chưa biết bay thật khiến người khác không đả thương nổi!

Rầm một tiếng cửa đóng, hai thiếu niên xóc lọ đều đi tới nơi quen thuộc để làm, bắt đầu đặc sắc ư ư a a của từng người.

Tuổi dậy thì thật là một thời kỳ phiền phức! Buổi sáng năm 15 tuổi phải bận rộn xóc lọ.

"Ngày mai đừng làm sữa bò!" Tiểu Bạch hô một câu với Tiểu Ly đang cắn răng.

"Thôi đi, cho dù là uống sữa đậu nành, ăn cháo, cậu ấy cũng có thể trưng ra bộ mặt khiến ngươi muốn bắn!" Tiểu Ly thở hổn hển, trên trán mang theo mồ hôi hột.

"Ta cảnh cáo ngươi không nên dùng từ ngữ dơ bẩn như thế để nói về Đạo Đạo!" Tiểu Bạch nguy hiểm mà cảnh cáo.

"Vậy chuyện mà ngươi đang làm đây bộ sạch sẽ lắm à? Nếu như ngươi tư tưởng thuần khiết thì sẽ không nhìn thấy lúc cậu ấy uống sữa thì cứng!"

"Ngươi thiếu đánh?"

"Ngon thì nhào vô! Sợ ngươi chắc?"

... Cuộc chiến động một cái liền bùng nổ! Hai bóng người lao nhanh như gió vào nhau. Một tấn công, một phòng thủ, ngươi tới ta đi, thấy chiêu đỡ chiêu. Mà trong cuộc đánh nhau nhanh như gió này, bọn họ tận lực không đụng tới các đồ vật xung quanh. Dù sao đều là đồ của Đạo Đạo, nếu như phát hiện bị hỏng thứ gì thì sẽ phiền muộn nửa ngày mất.

Nửa giờ sau, hai người đều thu tay lại, thở hồng hộc mà liếc mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ lẫn nhau, đình chiến.

Không vì chuyện gì khác, bởi vì San Đạo vào lúc này đang một mình trên lớp, nếu như bọn họ không đi theo thì sẽ có mấy nam sinh nữ sinh có ý đồ riêng tiếp cận cậu. Giời ạ cái nhóm này quả thực giống như đám ruồi, tận dụng mọi bản lĩnh khiến người ta chỉ biết than thở...

Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly tuy rằng nội đấu mười lăm năm, nhưng ơ trong những phút giây nào đó sẽ nhất trí lựa chọn đối đầu với bên ngoài.

Dẹp hết loạn từ bên ngoài cái đã rồi nội chiến tiếp.

Linh cảm của hai người bọn họ đã đúng. Lúc đến phòng thí nghiệm, một người có dáng người cao lớn đang nghiêng người dựa vào tường, hơi tới gần San Đạo. Làm bộ như đang trao đổi kinh nghiệm với cậu, thảo luận các chi tiết nhỏ trong "Thí nghiệm". Tất nhiên là cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể gật đầu nghe San Đạo hai mắt lập lòe, nước miếng văng tung tóe mà giải thích những chi tiết và các thuật ngữ cho hắn. Ánh mắt của hắn trừng trừng nhìn khuôn mặt thanh tú của San Đạo.

Năm giây sau, chân của nam sinh kia bị khối tạ nặng nhất trong vật thí nghiệm đập lên, còn bị các chất hóa học gì đó dính lên tay. Hắn không có hình tượng chút nào mà hét lên một tiếng, chạy tới chỗ của các giáo viên.

Chờ San Đạo đồng tình nhìn theo vị nhân huynh kia đi rồi, bên cạnh cậu có thêm hai người, hai phụ tá đắc lực của cậu.

Cũng may mà bọn họ đến đúng lúc, San Đạo thư thái thở ra một hơi. Cậu vẫn là không quen nói chuyện với những người xa lạ, Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của bọn họ nhìn cậu làm cậu toàn thân nổi hết da gà...

Cả ngày ở trong phòng thí nghiệm, hiện tại toàn bộ trong phòng thí nghiệm chỉ còn có ba người bọn họ. San Đạo tập trung tinh thần với các ống nghiệm và máy móc trong tay, đôi mắt canh lục như ngọc cũng không chớp mà nhìn chăm chú, thỉnh thoảng cúi đầu viết lại các quá trình trên giấy, viết ra mấy hàng công thức, đưa ra kết luận. Bên cạnh cậu tự nhiên là hai vị thiên sứ thủ hộ một đỏ một trắng. Bạn học khác đã sớm chuồn êm đi mắt, tiến sĩ cũng chỉ nói những điểm chính xong cũng rời đi. Chỉ có đứa ngốc mới sẽ từng bước từng bước mà hoàn toàn bộ quá trình!

Bộ dạng lúc San Đạo nghiêm túc chẳng khác nào Hồng Bảo Thạch dưới đáy biển lặng lẽ phát sáng. Hấp dẫn nhân ngư Tiểu Bạch đây, cũng hấp dẫn luôn nhân thú Tiểu Ly.

Tuy rằng cậu không khỏi có thật nhiều khuyết điểm khiến người ta không dám nhìn thẳng. Tỷ như thường thường quên mặc quần lót, ngủ còn chảy nước miếng, từ nhỏ đến lớn đều tự xưng là "Bản công", gọi bọn họ là "Tiểu thụ".Thế nhưng vào đúng lúc này, bọn họ chỉ cần nhìn thấy hào quang của cậu, huyễn quang thanh xuân sáng đến khiến người ta không mở mắt nổi.

Tiểu Bạch cùng Tiểu Ly nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ ý nghĩ trong lòng cua đối phương. Mặc dù đối đầu nhiều năm như vậy, nhưng cả hai đều hiểu, đối thủ và mình đều là khắc nhau đến cuối cùng thành số 0. Bọn họ 15 năm không thay đổi, đều lớn lên để bảo hộ Bảo Ngọc này, không thể lười biếng.

Blake biết bao thông minh, dễ dàng đáp ứng dạy Tiểu Bạch các đòn tấn công mạnh mẽ nhất như vậy, lại dễ dàng đem toàn bộ bí quyết phòng thủ truyền hết cho Tiểu Ly như vậy chính là để cho ngày hôm nay trở đi! Không có cách nào áp chế đối phương lại, cũng không có ai có cách ăn được con cá kia trước.

Đúng là như vậy phải không? Hai tuốt hữu phúc hắc khẽ mỉm cười, như là đạt thành một loại hiệp nghị nào đó.

Trên đời này vốn không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ địch vĩnh viễn. Phân cửu tất hợp, hợp cửu tất phân.

Mà thời khắc này, hai thiếu niên ẩn nhẫn hồi lâu đều muốn ăn cá, quyết định hợp tác.

Buổi tối, sau khi tắm rửa sạch sẽ, San Đạo quá mệt mỏi mà ngủ đi mất. Cả ngày làm các thí nghiệm cấp cao thật tốn tinh thần, trí tuệ. Cậu còn lâu mới có thể cao tráng như đệ đệ XP Bất Bại cao tráng, tất cả năng lượng đều bị não bộ đốt sạch.

Sau năm 10 tuổi, dưới sự thuyết phục của Tiêu Tiễn, San Đạo cũng không tiếp tục trần truồng mà ngủ nữa, cậu mặc quần lót nhỏ cùng với áo ngủ thật dài bên ngoài.

Hiện tại cậu nghiêng thân thể như một đứa trẻ, hai tay ôm lấy tay của Tiểu Ly, cặp chân dài không an phận chân lộ ra từ áo ngủ, chói mù mắt người. Một chân còn gác lên người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch thậm chí có thể nhìn thấy được hình gà con chíp bông được in trên quần lót của cậu.

Tiểu Bạch cũng không nhịn được nữa, hắn thăm dò mà nhìn chằm chằm Tiểu Ly, chậm rãi ngồi dậy, cúi đầu, dùng môi lướt qua đôi chân trắng nõn của San Đạo, từ ngón chân như ngọc mà càng lướt lên, liếm láp mắt cá chân, đầu gối, bắp đùi...

Tiểu Ly không nổi lên tâm tư đi khai hoang, chỉ là khiêu khích mà nhìn Tiểu Bạch, sau đó híp híp mắt hồ ly, trầm ngâm chốc lát, không một chút nào chịu thiệt mà cúi thấp đầu hôn vào miệng San Đạo.

Hiện tại Tiểu Bạch ngay cả ý nghĩ giết người đều có, hắn mở miệng, dùng hàm răng cắn vào quần lót San Đạo, ngón tay trong nháy mắt biến thành vuốt mèo, chỉ dùng móng tay nhẹ nhàng quét qua, quần lót lập tức rách nát bị kéo ra.

San Đạo ngân một tiếng thỏa mãn, như là ở trong mơ được gì đó thoải mái, cậu vui sướng xoay người, nằm thẳng lại, khóe miệng hiện ra nụ cười kỳ dị...

Tiểu Ly cũng không cam lòng yếu thế, bàn tay biến thành vuốt hồ ly, xé nát cái áo ngủ rộng thùng thình của San Đạo.

Một khắc sau, San Đạo trần truồng đã hoàn toàn nằm ngay trước mắt họ.Thân thể trắng nõn nhỏ gầy đủ khiến hai con thú đói muôn phun máu mũi. Thân thể bởi vì đang trong kỳ phát dục mà đặc biệt nhỏ dài xinh xắn, làn da như ngọc, tay chân cân xứng. Ngay cả phần eo cũng thon thả đến khiến người khác nuốt nước miếng, bên dưới che dấu một vị trí khiến người khác đỏ mặt.

Có thể là do hơi lạnh trong gió đêm thổi tới nên hai viên tiểu đậu đỏ ở trước ngực trần trụi của cậu quật cường đứng thẳng. Giữa cái bụng bằng phẳng của cậu có một cái lõm nhỏ, đó là cái rốn đáng yêu của San Đạo.

Hai người cúi đầu, quỳ gối trên mép giường, đôi mắt trợn thật lớn nhìn chằm chằm Tiểu Đạo Đạo giữa hai San Đạo. Không thể không nói, San Đạo năm 15 tuổi và San Đạo năm 9 tuổi hoàn toàn khác nhau, khác biệt đến long trời lở đất.

Cây nấm xinh xinh kia nằm im như đang ngủ, như vị chủ nhân của nó, một thiên chân khả ái, ngốc manh mê người.

Hai người bọn họ đồng thời có cảm giác đại vu thấy tiểu vu. Nếu lấy của mình ra để so với cậu thì cũng đủ khiến người kiêu ngạo. Khoảng chừng là bởi vì Tiểu Đạo Đạo đang ngủ nên mới xíu xiu như vậy? Không biết nếu như lúc tỉnh có thể lớn bao nhiêu đây?

Dưới sự thúc đẩy của ý nghĩ tà ác, bọn họ bắt đầu duỗi ra ma chưởng với tiểu Đạo Đạo thuần khiết...