Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 202: Ngươi Biết Nói !




"Ngươi vừa nói chuyện!" Mắt tím của XP Bất Bại đột nhiên phát sáng như sao, óng ánh đến khiến người khác không nhìn thẳng nổi. Hắn hưng phấn thét to, như con chim vừa ăn phải thuốc kích thích, kích động nhấc lên cánh, lại bay cao thêm 2 0 mét...



Phong Hải Dương che miệng lại, quả thực không thể tin vào tai của mình.



Vừa nãy, một âm thanh khàn khàn cực kỳ thốt lên một câu: "Ừm, không tệ..."



Đó là tiếng nói của cậu sao?



Là bởi vì đột nhiên bị tên cầm điểu này mạnh mẽ ôm bay lên không trung, bên trên không chạm trời, bên dưới không chạm đất, bị dọa sợ, dưới tình thế cấp bách nên kích phát bản năng rồi sao?



Chuyện này không có khoa học! Kỳ tích này, ngay cả Phong Hải Dương cũng không có cách nào giải thích... Thật sự quá kỳ diệu! Cậu từ nhỏ đã muốn ném nát cái mặt nạ mình đang đeo, đó chính là chuyện cậu khao khát nhất... Cậu vẫn ảo tưởng có một ngày như vậy, ngày cậu đột nhiên mở miêng, thoát khỏi "nơi" giam cầm cậu, phá kén thành bướm.



Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ là thời khắc ngày hôm nay... Ở trên không, ở trong lồng ngực cái tên đáng ghét này, còn mạnh mẽ bị bắt cóc... Hình như lệch khỏi tưởng tượng của cậu hơi bị xa rồi đó!



Giống như một vị công chúa hi vọng hôn lễ của mình là cử hành long trọng trong vườn hoa trên không trung cùng một vị vương tử, nhưng kết quả lại là cưới một tên nông dân, ở chung với lũ gia súc trên một cánh động toàn cỏ.



Trong chốc lát, đại não Phong Hải Dương đã như bị hàng trăm con ngựa chạy qua, bụi bay mịt mù...



"Ta liền biết, ngươi rõ ràng có thể ngửa mặt lên trời thét dài, làm sao có khả năng là người câm đây! Ta liền biết ngươi chỉ là nổi nóng, vì lẽ đó xem thường người, không muốn mở miệng, có đúng hay không?" XP Bất Bại tự cho là đúng, liền dào dạt đắc ý.



"Đứa ngốc!" Trong lòng Phong Hải Dương âm thầm mắng hắn.



Hai người chính diện ôm nhau, vì lẽ đó mặt đối mặt càng thân mật, giờ bảo Phong Hải Dương đừng nhìn vào khuôn mặt của XP Bất Bại là không có khả năng...



Nhưng không thể không nói, XP Bất Bại lớn lên có khuôn mặt rất ưa nhìn, kết hợp tỉ lệ ưu mỹ của Tiêu Tiễn, sự yêu diễm mê người của Reid.



Nếu như hắn ngậm miệng lại, không nhúc nhích, sẽ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật, mỗi một đường nét trên mặt đều hài hòa cân xứng, mỗi một độ cong đều là tỉ lệ vàng tốt nhất. Lớn đến tinh xảo hoàn mỹ như vậy, nội tâm nhưng cục súc cực kỳ! Phong Hải Dương không khỏi tiếc nuối một chút. Giống như một bức chữ viết rất đẹp, nhưng lại chỉ là bản nháp...



"Ta thích nghe giọng ngươi, ngươi nói thêm câu nữa cho ta nghe đi!" XP Bất Bại mở to đôi mắt vô tội, ngây thơ nhất. Hắn là Bá Vương, là bạo quân, nhưng có lúc lại ngây thơ giống như hài đồng vậy.



"Hừ!" Phong Hải Dương nghiêng đầu sang chỗ khác, không để ý đến hắn nữa. Có thể là vì cậu muốn trốn tránh cặp mắt tím thuần túy kia.



Cậu mới sẽ không thừa nhận cặp mắt kia rất cảm động, rất có ma lực mê hoặc lòng người, lúc nào cũng có thể hút linh hồn người khác vào đâu...



Phong Hải Dương quay đầu nhìn cửa sổ phòng mình một chút, ánh sáng hình vuông càng ngày càng nhỏ, xem ra bọn họ càng bay càng xa...



"Tên khốn, thả ca ta xuống! Ngươi có bản lĩnh thì lăn xuống đây đánh tay đôi với ông!" Trước cửa sổ Phong Bình còn đang giơ nanh múa vuốt a a a a gào thét điên cuồng. Tiếc là mấy lời phữn nộ kia đều bị gió đêm thổi tán, vụn vặt bay khắp nói...





Phong Hải Dương làm con trai trưởng của Hổ Vương, từng không ít lần ngồi phi thuyền, thậm chí còn có kinh nghiệm ngồi thử quân cơ, chuyên cơ.



Nhưng ngồi trên "Thịt" cơ, đây vẫn là lần đầu tiên... Cậu chăm chú ôm XP Bất Bại, không dám có một chút thư giản. Bởi vì sau lưng của cậu, là độ "Sâu" không cách nào đo đạc được. Vách núi vạn mét, vực sâu vạn trượng.



Trong mũi tất cả đều là mùi vị của tên cầm điểu này, tiếng thở của hắn vang lên ngay bên tai cậu...



Phong Hải Dương rốt cục nói ra một câu: "Thả ta xuống!"



"Được, bay thêm xíu nữa chúng ta hạ cánh!" XP Bất Bại tâm tình tương đối tốt, muốn cái gì được cái đó. Hắn cũng không biết tại sao tâm tình đột nhiên trở nên sáng sủa như thế, rõ ràng thân thể rất mệt vì dù sao cũng là bay phụ trọng, so với hắn một mạch bay tám giờ còn mệt hơn nhiều! Hắn cũng không thể ôm cậu trên không trung quá lâu.



"Ngươi... Tại sao lại làm như thế!" Phong Hải Dương nhắm hai mắt, không nhìn tên trước mắt nữa, chỉ lo mình bị yêu nghiệt này mê hoặc dưới ánh trăng. Giữa ban ngày cũng không phát hiện cái tên này có khí tức người mê hoặc như vậy nha!




XP bất bại một bên bay lượn, tiết kiệm thể lực, một bên thở gấp nói: "Bởi vì ta biết được một bí mật! Tìm được một chân tướng! Vì thế ta phải tìm được ngươi, xin lỗi ngươi!"



Giời ạ, xin lỗi là như thế này hả hả hả? Tùy tiện ôm người ta bay vút lên tận trời? Hiện tại là 1 giờ rưỡi rạng sáng đó!



"Ta bây giờ mới biết quan hệ của ngươi cùng Tiểu Ly! Ca ta tối hôm nay thẳng thắn với ta! Rất xin lỗi lúc trước ta cho rằng ngươi mơ ước ca ta, động võ với ngươi!" XP Bất Bại lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, hàm hậu cùng khốn quẫn mà cười khúc khích. Nói ra được là tốt lắm rồi... Hắn không ngại cúi đầu xin lỗi Phong Hải Dương!



Kỳ thực hắn cũng không phải người câu nể tiểu tiết. Thế nhưng lần này lại khác, hắn chính là cảm thấy trong lòng khó chịu, bởi vì hơn hai năm qua vẫn hiểu lầm Phong Hải Dương mà khó chịu. Nhưng bên trong khó chịu lại loe lói chút gì đó vui vẻ -- cũng còn tốt cậu ấy không thích đại ca!



Vì thế đúng vào lúc này, hắn nhất định phải tìm cậu, nói rõ hết với cậu. Không nhanh không chậm.



"... Tiểu Ly cũng biết chuyện này?" Giọng nói của Phong Hải Dương ngạnh vị chát đến mất tiếng, hầu như nhỏ đến mức không thể nghe thấy.



Nhưng XP Bất Bại vẫn nghe thấy, hắn gật đầu nói: "Ừm, đại ca ta đã nói thẳng với hắn! Có thể hắn chẳng mấy chốc sẽ cùng các ngươi một nhà đoàn tụ..."



Phong Hải Dương lần thứ hai nhắm mắt lại, không cho nước mắt kích động đến lăn xuống. Cậu cũng không muốn ở trước mặt một thiếu niên tuổi còn nhỏ hơn cậu mà lộ ra chút mất mặt này...



Tiểu Ly, đệ đệ cậu, rốt cục cũng đã quay về rồi!



Xem ra buổi tối hôm nay nhất định phải vĩnh viễn ghi khắc ở trong ký ức. Bởi vì Tiểu Ly, cũng bởi vì cậu lần đầu cất tiếng nói.



Nhân sinh sở dĩ thần kỳ, cũng là bởi vì ở trong lúc lơ đãng, hoa nhi liền tỏa ra, trong nháy mắt xua hết mọi tâm tối trong lòng ngươi, chỉ cần một giây thôi là đủ.



Lại mở mắt ra, XP Bất Bại đã vững vàng hạ xuống, mở to mắt tỉ mỉ nhìn cậu.




Phong Hải Dương bận rộn rút tay chân về, sau đó vội vàng thối lui một bước, kết quả là hụt chân—— hóa ra không phải ở trên đất bằng, mà là ở trên một đại thụ...



Cũng còn tốt bị XP Bất Bại đúng lúc đỡ tới, cậu còn kịp ôm lấy Bất Bại, mới không bị ngã xuống...



"Đưa ta về trường học!" Phong Hải Dương nói lớn, chữ "học" suýt chút nữa lạc giọng.



"Ta có có thứ muốn đưa cho ngươi!" XP Bất Bại lộ ra vẻ mặt phi thường quỷ dị, lại như là —— ngượng ngùng?



Hắn từ trong túi lấy ra một thứ đã đen, đưa tới trước mắt Phong Hải Dương.



"Cho!" XP Bất Bại như cún con lấy lòng, đang bán manh nhìn chủ nhân. Dáng dấp kia nói có bao nhiêu khác thường thì có bấy nhiêu khác thường, kích đến Phong Hải Dương mồ hôi lạnh lã chã, tóc gáy đều nổ tung...



Phong Hải Dương cắn môi, định thần nhìn lại, ánh trăng xuyên qua những tán lá chiếu vào lòng bàn tay XP Bất Bại—— là một quả chanh đã khô mốc meo? Hơn nữa chỉ có một nửa!



XP Bất Bại lấy hết dũng khí, hào hứng lấy vật này nhét vào trong lòng bàn tay Phong Hải Dương, còn dùng tay lớn bao trọn tay của cậu, ép buộc cậu phải giữ gìn thứ này như bảo bối, còn chê không đủ, đặc biệt dặn dò: "Nhớ phải vắt nó lấy nước uống, loại mùi vị kia... Ta cũng muốn cho ngươi biết!"



Trời mới biết trên mặt Phong Hải Dương có bao nhiêu vặn vẹo, bị sét đánh cũng chỉ đến như thế...



Hơn nửa đêm, cậu bị tên điên này từ trong chăn mạnh mẽ ôm bay vào không trung, vào lúc này đang đứng trên một cái cây nào đó trong rừng rậm, nhìn thiếu niên này biến hóa vẻ mặt như xiếc, tiếp theo hắn còn nhét vào trong tay cậu nửa quả chanh đã mốc, bảo cậu nếm thử vị?



Tại sao tất cả những thứ này đều ma huyễn như vậy!?



Phong Hải Dương ngây người, giấc mơ này khi nào mới kết thúc? Vì cái lông gì trong mơ cũng mơ thấy cái tên 2B này??




Cậu lần thứ hai nhắm mắt lại, quyết định thay đổi tư thế ngủ, có thể trời đã sáng, tất cả lại sẽ trở lại quỹ đạo bình thường, đây chỉ là giấc mộng...



"Xem ra ngươi buồn ngủ, ta đưa ngươi trở lại, ha hả!" XP Bất Bại xoa xoa mặt đã nóng lên của mình, ôm Phong Hải Dương một đường bay trở về phòng, nhẹ nhàng đặt người vào trong chăn, còn tri kỷ giúp cậu đắp kín mền, lúc này mới nghênh ngang rời đi.



Cho tới giờ Phong Bình vẫn chờ ở trước cửa sổ, tay chỉ trời chửi bậy, một phút trước lần thứ hai gặp phải tập kích, hiện tại đang ngồi phịch ở trên bệ cửa sổ, bên cạnh còn có một bình hoa mới mua đã tan xác, chậu hoa nát một chỗ...



Phong Hải Dương ngày thứ hai rời giường, rốt cục cảm khái một hồi, quả nhiên là mộng rồi! Cậu liền biết là như vậy... Cái giấc mộng kia cũng quá chân thực, quá điên...



Sau đó, cậu nhìn thấy quả chanh đã khô quắc trong tay mình, chỉ có nửa cái...



"Oa! Cái gì vậy?" Cậu kêu lên một tiếng sợ hãi, như là gặp ma, ném xuống món đồ trong tay!




Người nào đó trên bệ cửa sổ bị tỉnh, hắn càng như là gặp ma! Ánh mắt hắn trợn lên căng tròn, khóe mắt đều sắp rạn nứt, miệng há hốc đến có thể nhét vào một quả trứng vịt.



Hắn hét lên một tiếng, điên cuồng kêu lên: "Da fuk, huynh biết nói? Fuk fuk fuk fuk fuk fuk fuk!"



Hắn nhảy đến trên giường, điên cuồng nhảy nhót như đạn cầu như thế, ở trong miệng còn mắng bậy như nã liên thanh, phát tiết mừng như điên trong lòng hắn...



Phong Hải Dương dùng tay lạnh như băng xoa xoa cổ nóng nóng, rốt cục mộng tỉnh rồi!



Đêm qua như gió, nhưng thật sự đã thổi qua...



...



Tiểu Ái trốn học, cậu ta không có tâm trạng đi học, cậu nhất định phải để đám người kia trả giá thật lớn!



"Con mặc kệ, không cho hắn đẹp mặt, con sau này liền không đến trường học!" Nếu như liền như thế thế là xong, cậu làm sao còn có mặt mũi ở trường học tiếp tục sống! Cậu là Vương Tôn, làm sao có khả năng bị thú nhân kia bắt nạt?



"Là ai làm Tiểu Ái của ta căm tức như thế?" Tiểu vương tử bơi tới, sờ sờ đầu tâm can bảo bối.



"Một đám hỗn đản! Bị con trai của hiệu trưởng bắt nạt con còn nhịn, nhưng hài đồng bên cạnh còn không để vương tôn vào mắt, còn đả thương ám vệ của con, tức chết con rồi!"



"Tôi tớ cũng dám bất kính đối với con? Ai lớn lối như vậy?" Tiểu vương tử nhíu nhíu mày. Cậu đối với Tiểu Ái sủng nịch quá độ, đã đến mức độ không biết dạy làm sao.



"Không sai! Vì lẽ đó phụ vương phải giúp con giáo huấn hắn mới được! Nghe muội muội của hắn nói, mẫu thân của cô bé cũng là hải tộc, còn là A Châu gì đó? Còn gạt con nói con khi còn bé cùng bọn họ chơi đùa, chuyện cười..."



Lông mày nhíu chặt của Tiểu vương tử buông ra, cậu sang sảng cười một tiếng nói: "Con khi còn bé thật sự có cùng bọn họ chơi đùa nha... Được rồi được rồi, mọi người đều là huynh đệ, chỉ là chút hiểu lầm, hà tất gì phải nghiêm túc như thế!"



Cậu uốn thân, vui sướng bơi tới bên trượng phu, nằm nhoài bên cạnh ao nói: "Miêu ca ca, con gái của A Châu học cùng trường với Tiểu Ái, thật sự thật là đúng dịp nha, em đã lâu chưa gặp nàng, khi nào rảnh rỗi cùng với phụ vương đi qua bên đó đi!"



Tiểu Ái phía sau Tiểu vương tử tức giận đến phổi đều sắp nổ! A Châu rốt cuộc là ai, phụ vương còn một bộ dáng vẻ cùng nàng rất quen rất hữu hảo! X nàng, cậu mới không thèm xưng huynh gọi đệ với con của một vú già. Cậu là Vương Tôn, bọn họ là rác rưởi!



Không được, cậu phải đổi cứu tinh, cậu chuẩn bị đi tìm gia gia hiểu rõ nhất của cậu -- Hải Hoàng.



Lần này, phải cáo hắc trạng! Nếu như gia gia biết mình bị những rác rưởi kia đả thương, nhất định sẽ tức giận lôi đình đi! Đến lúc đó xem ai thắng ai thua!



Trên khuôn mặt khả ái của Tiểu Ái hiện ra nụ cười gian trá âm hiểm...