Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 144: "Angry Bird"




Blake hoả tốc hướng về cơ quan quyền lực cao nhất —— hội nghị lấy ra thỉnh cầu quân sự.



"Dốc toàn bộ lực lượng, dẹp yên khu vực không ai quản lí... Như vậy ý nghĩa ở đâu? Xuất binh phải tập trung vào nhân lực vật lực lượng lớn, nhưng loại cằn cỗi địa phương này, không đáng chúng ta làm như vậy!" Nghị trưởng đại nhân đầu trọc bóng loáng toả sáng, râu tóc như tuyết.



Mắt xanh thăm thẳm của Blake phát sinh lệ khí như lang như ưng, hắn lạnh lùng nói: "Nguyên nhân chỉ có một —— chúng ta muốn phá hủy căn cứ của phần tử khủng bố, người đánh cá, nghe qua đi... Hắn ta có đạn hạt nhân!"



Nghị trưởng đại nhân nghe xong cái chữ "hạt nhân" này, không khỏi biến sắc, ông cau mày, không nói tiếng nào - đi vào phòng khách hội nghị, vung vung tay đối với mấy trăm nghị viên nói: "Yên lặng một chút, hiện tại chúng ta phải thảo luận một sự tình hết sức khẩn cấp, trong vòng mười phút cho 301 tướng quân một kết quả! Liên quan tới kẻ điên hạt nhân kia, nhanh lên một chút!"



Sau mười phút, đại ấn chương đỏ tươi đóng ở trong báo cáo xuất binh.



"Được rồi, các dũng sĩ, lên phi thuyền, chuẩn bị chiến đấu!" Ủng chiến trầm trọng của Blake ở trong hành lang vang vọng, sau một khắc, hắn đã bay lên trời, mở ra đôi cánh đen to lớn, một giây cũng không muốn lãng phí - bay đến nơi đóng quân tập hợp.



"Lái phi thuyền của tađi! Cái kia ta thay đổi qua, so với phi thuyền quân đội nhanh nhất của huynh còn nhanh hơn!" Reid lại quân bộ, vứt cho đại ca một chuỗi chìa khoá. Phi thuyền này là năm đó Tiêu Tiễn cùng Blake ẩn cư, Reid đặc biệt đính chế, cuối tuần mới gặp một lần, hắn cũng không muốn lấy ra bay quá lâu ở trên đường.



A4 do dự - đứng bên cạnh Reid, ánh mắt mong ngóng viết: "Tướng quân, mang ta đi!"



Không ngờ Blake chỉ là tiếp nhận chìa khoá, đối với bọn họ hai nói: "Chăm sóc White, chăm sóc tốt trứng, lần này đừng tiếp tục hôn mê, cũng đừng trở thành con tin, ta còn cần bộ não thông minh của hắn giúp ta làm việc!"



"Vâng..." A4 cúi đầu ủ rũ - gật gù.



Lúc Johnson 23 tay cầm bản vẽ cổ xưa ở bên trong đường hầm quần sơn, quân khởi nghĩa của khu vực không ai quản lí đã bị quân đội của Blake thu sạch sẽ.



Lại như nông dân thu gặt lúa dễ dàng như thế. Người chim cùng thú nhân sở dĩ có thể thống trị lục địa, là bởi vì sức chiến đấu mạnh hơn nhân loại nhiều, mấy trăm năm trước vô số lần chiến đấu đã chứng minh điểm này. Lần này cũng hoàn toàn không có bất ngờ, hơn nữa lần này còn có Hổ Vương giúp đỡ, hai mặt giáp công, một không trung, một lục địa, vì lẽ đó cái nhóm nhân loại khởi nghĩa này, bị toàn mặt bao vây, vây quét.



Quân bại như núi đổ, bọn họ không chỗ có thể trốn, chỉ có thể chui túc trong hang dưới đất, chạy trốn. Blake cũng lười truy, trực tiếp ở cửa ra vào trên mặt đất, ngồi chờ bọn hắn trong lòng đất hết đạn hết lương thực.





Vì lẽ đó Johnson 23 lúc này còn cũng không biết, hắn ta đã thành quan can tư lệnh, ngoại trừ hắn cùng các tinh nhuệ đi theo, những lính tôm tướng cua kia cũng sớm đã không tồn tại.



"Tiêu Tiễn, chúng ta muốn tạm thời tách ra một hồi, không cần quá nhớ anh nha!" Johnson 23 lúc nào cũng không quên gây buồn nôn cho Tiêu Tiễn. Hắn mở ra còng tay, đối với N2 cùng Địa Tạng vương nói: "Coi trọng Vương Phi tôn quý nhất của các ngươi!"



Tiêu Tiễn tuy rằng được giải trừ còng tay, nhưng không chỗ có thể trốn, xung quanh ngoại trừ số 12 lão quản gia bị xích sắt khóa lại, đều là người của Johnson 23, kể cả N2.



Johnson 23 mặc vào trang phục chống hạt nhân, tổng cộng ba tầng, mang theo một mười người máy loại nhỏ, tiến vào một ngọn núi.




Sở dĩ nói là ngọn núi là bởi vì từ ngoại vi căn bản không có nơi nào cho là có thể tiến vào. Xem ra đây chính là một phần núi, không có cửa, không có hố, không có bất kỳ đường nối có thể tiến vào.



Thế nhưng chờ Johnson nanh vuốt cầm công cụ phá bên ngoài, đẩy hòn đá ra, lại dùng bom nổ tung tầng tầng ximăng, bên trong lộ ra một cái hành lang cổ xưa.



Tuy rằng qua một ngàn năm, nhưng cái trụ sở kia được xây rất vững chắc, lại bị che dấu, không có bị gió thổi ngày sưởi, chưa qua qua thiên nhiên tàn phá, hết thảy đều như ngày xưa.



"Bảo tàng, ta đến rồi!" Johnson 23 mang theo một thùng dụng cụ to lớn cùng loại xe đường hầm nhỏ, tiến vào.



Hắn ta nói bảo tàng, cũng không phải châu báu, mà là nguyên liệu hạt nhân. Nơi này trước đây là căn cứ hạt nhân to lớn nhất trên địa cầu, nơi sâu xa nhất tồn trữ nguyên liệu cùng thành phẩm hạt nhân kinh người.



Nếu như không phải nói White cùng Johnson 23 so với còn có cái gì khiếm khuyết, vậy thì là White không có kinh nghiệm chế tác vũ khí nguyên tử, mà Johnson 23 lại biết toàn bộ quá trình này.



Hắn ta hiện tại cần lợi dụng cái thứ mạnh mẽ này đến uy hiếp kẻ thống trị hiện tại. Đương nhiên, nếu như bọn chúng ngu xuẩn mất khôn, hắn ta cũng không bài trừ sử dụng vũ khí nguyên tử đến phá hủy bọn họ! Ha ha ha ha!



Hắn ta dọc theo cựu bản vẽ, một tầng một tầng thâm nhập trong đó, Như đang đi luẩn quẩn trong mạng nhện như thế. Hắn ta đột nhiên cảm thấy cái địa đạo này ở trong một ngàn năm này có người đến qua... Loại trực giác bản năng sinh vật kia!




Sau đó, chân hắn đá đến một bộ hài cốt, cái hài cốt kia vang lên tiếng giòn giã, lập tức biến thành một đống bột phấn. Hắn ta tự phụ - nở nụ cười! Đi nhầm vào trong đó, sẽ bị xạ tuyến hạt nhân thuấn sát, không có vật còn sống. Đã tới liền đến qua đi, đến rồi cũng chỉ có điều là chịu chết, tên nào giống như hắn ta, võ trang đầy đủ, làm tốt chuẩn bị vẹn toàn!



Tiêu Tiễn bị nhốt ở gian phòng năm đó, tất cả như trước, chỉ ít đi Blake. Liền ngay cả ổ mấy con chim ngoài cửa sổ đều còn, chim non năm đó đã lớn lên, ở cái ngọn cây kia xây vài sào mới, sinh sôi ra một tổ mới. Bọn chúng đang ở đầu cành cây chỉnh tề - nghỉ ngơi, như vệ binh. Tiêu Tiễn có ảo giác, cảm thấy những kia chim nhỏ thật giống biết y, hơn nữa đang nhìn y...



Tiêu Tiễn nhìn Địa Tạng vương bên người, Địa Tạng vương đang lắc lấy cây quạt lông chim đẹp đẽ, đại nhai thịt khô trong quầy đồ ăn của y... Đậu móa, Tiêu Tiễn lúc đó phơi xong đặt ở trong quầy, chính mình còn chưa kịp ăn đây, lại bị lão hỗn đản kia ăn vụng!



Tiêu Tiễn nhìn lại N2 một bên trầm mặc một chút, trào phúng nói: "Không biết Thất Thiếu nếu biết bộ dáng hiện tại này của ngươi, có hối hận lúc đó đem ngươi từ nghĩa địa cứu trở về hay không! Thất thiếu kiêu ngạo như vậy, cậu ta thậm chí vì từ trong tay lão hỗn đản kia được vị trí của ngươi, sống sờ sờ bị rút lông chim!" Tiêu Tiễn một là vì kích N2, hai là vì gây xích mích quan hệ N2 cùng Địa Tạng vương. Dù sao hiện tại canh giữ ở bên cạnh y, chính là hai cỗ thế lực này! Nếu để cho bọn họ chó cắn chó, y là có thể nhân cơ hội chạy trốn!



N2 cũng không nói gì, Tiêu Tiễn một quyền đánh vào cây bông bao. Gương mặt hoàn mỹ tuấn tú của N2 cúi thấp xuống, lông mi thật dài, hắn trầm mặc đáng sợ.



Xung quanh chỉ có thể nghe được âm thanh âm hiểm đang cười của Địa Tạng vương, âm thanh vỗ cây quạt, còn có âm thanh xiềng xích trầm trọng trên người số 12 quản gia.



Tiêu Tiễn cảm thấy trong lòng có dấu hiệu dị dạng, một loại khí tức quen thuộc, đủ để cảm động đến rơi lệ đánh tới. Một tiếng chim hót đột ngột vang lên, bên ngoài chim nhỏ trên cây đều thẳng sững sờ đứng dậy, như lính gác nhận được mệnh lệnh, ánh mắt lấp lánh.



Trong không khí vang lên dị động không giống bình thường, trong nháy mắt, ngàn vạn conchim nhỏ từ trên trời giáng xuống, lao nhanh như gió, như bách tước về tổ, chúng nó vung lên cánh, như tinh anh linh hoạt mà kiên cường, từ trước cửa sổ, ngoài cửa nhào tới, mổ tất cả người trong phòng. Cánh ngổn ngang bay nhảy chen lẫn trong tiếng kêu sắc bén hưng phấn kêu to của loài chim, nhấn chìm tiếng kêu thảm thiết của đám nhân loại kia...




Tiêu Tiễn trợn to mắt, nhìn cảnh tượng khó tin trước mặt, như là nhớ lại mấy bộ phim kinh dị về chim kia. Mấy con chim đã biến thành lợi khí giết người, không muốn sống - hướng về nhân loại nhào tới. Y sởn cả tóc gáy - toàn thân run rẩy lên! Sau đó, y phát hiện chim là có mang tính lựa chọn, ngoại trừ y, số 12 lão quản gia, N2, những người khác đều trở thành mục tiêu tập kích!



Sau năm phút, những tiếng kêu rên kia đã đình chỉ, có thật nhiều người bưng mắt bị chim mổ mù, muốn tìm chỗ trốn, chạy đến ngoài phòng, nhưng đều bị những chim nhỏ nghe tiếng mà động kia vây công không ngừng! Thậm chí người trốn đến dưới giường cũng không có thể may mắn thoát khỏi!



Chờ Tiêu Tiễn hãi hùng khiếp vía - mở mắt ra, trên cửa sổ ánh một bóng người quen thuộc —— người kia bay đến trên thanh chắn cửa sổ, làm dừng lại trong giây lát cùng quan sát. Mặt hắn lạnh như băng, mắt sắc như ưng, cánh đen như than. Hắn là người Tiêu Tiễn ở trong lòng gọi tên mấy vạn lần —— Blake. Người của y, cứu tinh của y, thần của y.



Lại một giây sau, y bị cuốn tới ôm ấp ấm áp, cánh như đao nhọn của hắn trong nháy mắt biến thành lông chim mềm mại, đem Tiêu Tiễn hoàn toàn bao vây ở bên trong. Tiêu Tiễn dùng sức mà hô hấp mùi vị quen thuộc trên người hắn, u oán nói: "Làm sao mới đến?"




Hắn trả lời: "Trước tiên cắt đứt đường lui kẻ điên kia! Lại nói, ta không phải đã phái người tới đón ngươi?" Hắn nhìn N2 cùng số 12 lão quản gia một bên một chút.



Tiêu Tiễn trong nháy mắt giác ngộ, quay đầu lại nhìn, lão quản gia đã sớm đem cái xiềng xích kia vứt tại dưới chân, N2 cũng một mặt mỉm cười mà nhìn y.



Đậu má! Bị trêu đùa! Không nghĩ tới lại ai cũng biết chuyện, liền giấu diếm một mình y!



Tiêu Tiễn sinh khí - ở trên vai Blake cắn một cái, mãi đến tận thấy máu mới thoải mái. Y lại quay đầu đánh giá căn phòng một chút —— khắp nơi bừa bộn, Địa Tạng vương đã bị "angry bird" mổ thành tổ ong hình người, muốn bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu buồn nôn, trong tay còn chấp nhất - cầm lấy cây quạt lông chim kia.



"Hàng này còn muốn rút lông của ngươi làm quạt, bây giờ nhìn lại, sợ là không thể!" Tiêu Tiễn hung ác nhổ xuống một công lông đen bóng của Blake, nghe được Blake a một tiếng, Tiêu Tiễn không tử tế - nở nụ cười! Chết điểu, để y chờ lâu như vậy, rõ ràng hết thảy đều ở trong lòng bàn tay, lại làm cho y vì hắn rối ruột rối gan, phải để ngươi đau!



"Chim nhỏ của ngươi đều bay đi!" Tiêu Tiễn nhìn những con chim đã hoàn thành nhiệm vụ kia, lại hát bài hát mùa xuân, sung sướng – bay giữa bầu trời. Trên đất lưu lại một số tổ ong hình người, thịt huyết mơ hồ, thật giống cùng những chim nhỏ thiên chân khả ái kia một chút quan hệ cũng không có...



"@#$%%#..." Blake phát sinh một câu tiếng chim. Tiêu Tiễn ngắt hắn một cái, hỏi: "Ngươi ở cùng quân đoàn của ngươi nói cái gì? Có phải là đang nói cảm tạ các ngươi!"



Blake cực kỳ bình tĩnh - nói: "Ta đang nói —— thu đội!"



Ở trong hầm mỏ, Johnson 23 vui sướng - hoan hô nói: "Ta tìm tới, ha ha! Toàn là của ta, tất cả đều là ta rồi!"



So với hắn tưởng tượng bên trong còn nhiều hơn, hắn có thể chế tạo ra đạn hạt nhân đếm không hết, đến thời điểm đó, vương địa cầu chính là ta! Hắn tacười lớn!



Không chút nào cảm thấy được, nhất cử nhất động của hắn, đều thông qua máy thu hình ẩn hình, lấy tất cả tin tức đều đưa đến máy tính XP tổng bộ.