Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 118: Vì Em Sưởi Ấm




N2 làm trở lại!



Cũng còn tốt chỉ có mấy tháng, thời gian hắn sinh bệnh an dưỡng còn không ai có thể thay thế được địa vị của hắn, rất nhanh hắn lại đỏ đến mức khí thế hừng hực. Hắn sinh bệnh an dưỡng, có thể hóa thành "Chuyên tâm tiến tu", vì lẽ đó hắn mới đẩy ra chuyên tập bị đánh tới "Chuyển hình tác phẩm" nhãn mác, nguyên do lại thần tượng tiểu sinh đến thực lực hát tướng, hắn hoàn thành này một tầng muốn lột xác.



"Anh thích nhà như thế nào?" Trợ lý gia đình chân thành của hắn aka Tiểu Thất hỏi.



"Có nước nóng, có chút mùi hoa, sạch sẽ chỉnh tề, em mỉm cười chờ anh trở về, là đủ." N2 theo thói quen xoa xoa tóc cậu, mức độ sủng nịch càng ngày càng cao.



Tiểu Thất cười trộm gật gù, cậu đã hiểu. N2 là một nam nhân sinh hoạt đơn giản nhưng có chút ý thơ cùng lãng mạn, hắn có thể nhìn tà dương hai giờ, cùng cậu nói thơ về tà dương vô hạn, hắn chỉ cần ăn cơm cùng nước nóng đơn giản nhất cũng sẽ thật hạnh phúc. Thật là một chủ nhân tốt, chủ tử tốt, người đàn ông tốt...



Hiện tại qua so với thời kì thất thiếu phong phú hơn nhiều, N2 yêu thích trong nhà mỗi ngày đều có hương hoa, Tiểu Thất liền mỗi ngày lấy trong phòng xuyên vào các loại hoa tươi, một ngày một đổi, bất kể là nhà bếp, phòng rửa mặt hay là phòng ngủ, phòng khách, hầu như mỗi một góc đều có thể nhìn thấy hoa đủ loại kiểu dáng. Những bông hoa kia cũng không cao quý hiếm có, đều là hoa dại sơn dã ngoan cường.



Ba bà mẹ Tiểu Thất hiện tại không rảnh khóc, tiểu nhi tử thu vào ổn định, có thể một lần nữa đến trường, đối với bọn họ tới nói quả thực là thiên hàng việc vui, các nàng hiện tại đến vội vàng khắp nơi đi hái hoa tươi, sau đó dùng quý phụ đặc hữu, đắm chìm mấy chục năm tinh xảo xen nghệ thuật đem những bông hoa nhỏ bình thường kia bày ra phong nhã, chờ Tiểu Thất đến trường trước mở ra phi thuyền lại đây lấy. Có thể nhìn thấy nhi tử mở ra xa hoa phi thuyền, xem ra các nàng có hi vọng vươn mình.



Tiểu Thất sợ lạnh, ban đêm thường co lại thành một đoàn, làm sao ngủ cũng là tay chân lạnh lẽo, có một buổi tối nghe được hàm răng khanh khách vang vọng, bị N2 về nhà muộn nghe thấy, thế mới biết vành mắt đen của cậu là làm sao có.



"Sợ lạnh làm sao không nói với anh?" Hắn trách hỏi.



"Hiện tại tốt lắm rồi, hồi đó em còn ngủ dưới đât, này tính là cái gì!" Tiểu Thất không phản đối, chỉ cần để cậu ở tại trong phòng không hở không lọt vũ, còn có giường chăn đắp, cậu đã cảm thấy rất đủ.



N2 trong lòng buồn buồn, tắm rửa sạch sẽ liền chui đến ổ chăn Tiểu Thất, giúp cậu sưởi ấm tay chân.



Tiểu Thất trong lòng hơi hồi hộp một chút, vốn là đã nói bán nghệ không bán thân ba lời thoại ngu ngốc, nhưng lại bị ấm áp ôm ấp cho đầu độc, hơi co lại, tìm vị trí thoải mái nhất oa ở bên trong.



N2 không có xằng bậy. Hắn thực sự là giúp Tiểu Thất ấm tay ấm chân mà. Nhưng hắn không có xằng bậy này cũng làm cho Tiểu Thất có chút thất vọng nhàn nhạt. Cho tới khi cậu triệt để mất ngủ.



Nửa đêm, mặt trăng lên đến, sáng loáng - từ ngoài cửa sổ bắn vào, Tiểu Thất trong lòng sáng trưng, chính là ngủ không được, rốt cục trở lại dùng tay nhỏ chọt chọt cơ ngực N2: "Này, em ngủ không được..."



"Nhanh ngủ đi, em ngày mai còn phải đi học đây..."





"Mất ngủ... Đều đã đếm 500 con cừu... Nếu không chúng ta vận động gân cốt một chút rồi ngủ tiếp?" Tiểu Thất run rẩy quen thuộc ôm cổ N2. Một mâm bánh gatô đặt ở trước mặt một con quỷ thèm khát, cậu có thể ngủ đến à? Hơn nữa N2 cũng không ngủ!



"Em không sợ lại may 16 mũi? Em không phải bán nghệ không bán thân mà... Ngủ một chút!"



"..." Tiểu Thất ngượng ngùng thu về cánh tay, tự ti - đem mình co lại thành một đoàn. Xem ra chính mình một chút mị lực cũng không có. Bị ghét bỏ.



N2 đương nhiên nhìn ra kế vặt của cậu, vỗ về lông chim của cậu nói: "Lông còn chưa mọc đàng hoàng, lại nghĩ chuyện của người lớn!"



"Lông này là... ¥#%@*!" Tiểu Thất câm miệng. Cậu mới sẽ không nói cho hắn vì được tin tức về hắn, lại lấy một thân lông chim đẹp đẽ ngăn nắp rút hết cho cái lão già biến thái kia làm quạt.




"Anh biết..." N2 thâm tình vỗ về lông chim chênh lệch ngắn nhỏ mới của Tiểu Thất, cổ họng ngạnh vị chát nói: "Em vì anh, bị bao nhiêu đau, anh biết... Em như thế, xin lỗi..."



"Làm sao anh biết?"



"Tiêu Tiễn nói cho anh. Chuyện hai người cùng đi tìm Địa Tạng vương, còn có em vì anh mới cùng Reid hợp tác, giúp hắn làm sạp hàng, để Reid bọn họ toàn lực cứu anh, anh biết hết. Nếu như không phải vì anh, em không cần trải qua những chuyện khó chịu kia, em không bị rút lông chim, càng không cần làm nội gian trong nhà..." N2 đem Tiểu Thất chăm chú ôm chặt ở trong lòng, để cậu nghe nhịp tim đập của chính mình.



"N2, anh có phải là không có thích em, anh hiện tại cũng chỉ là cảm kích đúng không? Em không cần cảm kích cùng bố thí của anh." Tiểu Thất mở cặp mắt to mông lung, nhìn chằm chằm N2, rất nhanh lại cúi đầu, cũng không dám nhìn hắn nữa.



N2 cái gì cũng không nói, hắn chỉ là cúi đầu xuống, ngẩng đầu nhỏ lông xù trong lồng ngực lên, mò chuẩn đôi môi mềm mại, cho cậu một cái hôn lưỡi tình nhân. Tuy rằng chỉ là một hôn sâu thời gian hơi lâu, nhưng Thất thiếu gia trình độ tình dục kiến thức rộng rãi bị làm cho mặt đỏ tới mang tai, suýt chút nữa quên hô hấp. Cậu chưa hề biết một cái hôn có thể hôn đến... Say lòng người như thế.



N2 tà ác - xoa xoa khuôn mặt đỏ như gấc của Tiểu Thất, lại ở trên môi cậu mổ mổ, nói: "Em cảm thấy cảm kích cùng bố thí là như vậy sao?"



Tiểu Thất đầu cùng trái tim đồng thời thình thịch - nhảy, cả người cũng giống như biến thành một đám lửa than. Cậu đương nhiên rõ ràng ý tứ N2... Bởi vì N2 hàng này lại nắm tay cậu, đặt ở trên "Huynh đệ" kích động của hắn.



Huynh đệ của hắn quả thực như than lửa, Tiểu Thất cảm giác đến đầu của mình vù một hồi, một đám lửa dâng lên.



Hắn lại dùng loại biện pháp tà ác này nói cho cậu, hắn đối với cậu là yêu, mà không phải đạo nghĩa cảm kích. Đáp án này đủ trực tiếp, cũng đủ rõ ràng. Cậu sẽ không lại suy nghĩ lung tung.




N2 ở Tiểu Thất tuốt động kích động một vòng, rất nhanh lại rục rà rục rịch. Tiểu thất lạng cánh tay cay cay, mí mắt thẳng đánh nhau. Có thể vuốt vuốt lại cảm thấy thật không tiện, sượt đi tới hỏi: "Có muốn không? Đến làm thật một cái đi!" Tuốt tuốt như vậy căn bản không đỡ thèm a.



N2 cười khổ dùng cằm cọ cọ đỉnh đầu cậu, khàn giọng nói: "Em mệt mỏi liền ngủ đi, ôm em như vậy là tốt rồi."



Tiểu Thất Tà ác cười, dùng giọng bỉ ổi cười nhạo hắn nói: "Trước đây anh biết mình sẽ sớm chết, vì lẽ đó chuyện phắc người chưa thành niên cũng có dám làm, hiện tại một lần nữa sống lại, sợ sao?"



N2 dở khóc dở cười - dùng hôn nồng nhiệt lấp kín miệng Tiểu Thất, trằn trọc đã lâu, mới nói: "Bởi vì một lần nữa sống lại, vì lẽ đó càng thương em... Anh không phải sợ phạm pháp, anh chỉ là muốn đem em dưỡng phì rồi ăn. Em hiện tại tuổi còn nhỏ, sẽ làm bị thương em, chuyện này đối với em không công bằng." Hắn nhìn tiểu thân thể mê người trong lồng ngực, có hài tử đặc hữu ngây ngô. Xác thực rất đẹp, nhưng có điểm đạo đức cùng lương tri uy hiếp N2 dời tầm mắt của mình, đối diện cặp mắt càng dụ người kia của Tiểu Thất, N2 nghiêm túc nói: "Anh hiện tại có nhiều thời gian chờ em chậm rãi lớn lên, thân thể cùng tâm lý đều thành thục, sau đó em quyết định, có muốn ở cùng với anh."



"Này còn phải hỏi sao? Em bây giờ cùng sau này cũng là ỷ lại anh a!" Đuổi cậu cậu còn không đi đâu!



"Vậy cũng chưa chắc. Chờ Tiểu Thất lớn lên, anh đã là biến thành đại thúc. Nói không chắc em sẽ ghét bỏ đại thúc!"



N2 cũng có kinh hoảng khi làm trâu già gặm cỏ non. Cỏ non có một ngày lớn rồi, liền sẽ cảm thấy Lão Ngưu quá già.



"Coi như N2 anh biến Thành đại thúc, cũng nhất định là đại thúc đẹp trai nhất." Tiểu Thất làm nũng - treo ở trên cổ N2, nằm sấp ghé vào lỗ tai hắn nói: "Mặc kệ là trước đây, hiện tại, hay là sau này, em đều ham muốn yêu anh... Em muốn cùng với anh, mặc kệ là thân thể hay là tâm. Ôm em có được hay không? Em hiện tại không sợ đau..."



"Nhưng em ngày mai còn có lớp!"



" Khóa mỹ thuật, khóa lao động, trốn hai tiết có được hay không?"




Không được..."



"Đồ vô lại, làm một lần đi... Làm xong bảo đảm ngủ mà..." Tiểu Thất hầu như cả người đều kề sát tới trên người N2, hai chân quấn quít lấy eo N2.



"Không được, ngoan, ngủ, anh chờ em lớn lên..."



"Làm sao mới coi như lớn lên?"




"Ít nhất em sẽ không bởi vì hoa cúc đau mà không lên khóa được. Em còn phải ngồi trên ghế đó..."



"Em có thể nghiêng cái mông..." Tiểu Thất rất mạnh mẽ, loại chiêu này đều nghĩ ra được.



"... Ít nhất chờ em tốt nghiệp."



"Vậy em sẽ học bác sĩ, học tiến sĩ, học đến ba mươi tuổi!" Tiểu Thất bắt đầu đến tàn nhẫn, để anh làm hòa thượng mười mấy năm!



"..." N2 quả thực bị cái tiểu ma tinh này chỉnh đến tiến thối lưỡng nan. Hắn không khỏi nghĩ đến lần thứ nhất cùng cậu, hắn cũng là tần lạ kỳ chiêu, vừa đấm vừa xoa, không chỗ nào không cần, biết đạt đến mục đích mới bỏ qua.



Hắn biết Tiểu thất cũng không phải trời sinh dâm đãng, em ấy chỉ là muốn dùng trên thân thể thân mật dung hợp đến cho mình cảm giác an toàn. Em ấy chỉ là đứa bé, trải qua sinh ly tử biệt như vậy, gia tộc rung chuyển, như chim tước lẻ loi chấn kinh, ngay cả cho em ấy một mảnh bánh mì, em ấy cũng hốt hoảng chung quanh, chỉ lo đây chỉ là hạnh phúc giả tạo.



N2 cúi người xuống, đem tiểu tử xao động bất an trong lồng ngực của hắn đặt ở trên gối, nhẹ nhàng nói: "Chỉ này một lần, lần sau không được viện cớ này nữa. Bằng không anh sẽ không giúp em ấm tay ấm chân nữa, hiểu chưa?"



Tiểu Thất ngoan ngoãn gật gù, thời điểm câm miệng cái gì cũng không nói, dáng dấp của cậu vẫn đúng là có thể mê hoặc người. Vừa manh vừa ngoan.



Tiểu Thất ở bên trong ôn nhu che chở của N2 đã biến thành một đoàn dung nham, tế bào toàn thân cậu cũng huyên náo lên, lâu không cuồng hoan cùng kích động lần thứ hai giáng lâm, cậu nghĩ tới pháo hoa đêm đó, ở trong đầu của cậu áy náy tỏa ra, một đóa, hai đóa...



Cậu cắn răng, rên rỉ, rít gào lên, đôi mắt đẹp đẽ trợn tròn, mặt N2 phản chiếu ở trong con ngươi cậu, N2 trong đêm đen mỹ lệ như yêu ma. Cậu thích nhìn vẻ mặt N2 lúc đạt đỉnh, so với pháo hoa còn xán lạn mê người, thực sự là khiến người rất động lòng! Tiểu Thất ở bên trong cực lạc cùng nhẹ đau thật sự cảm giác an toàn. Hắn yêu cậu, thân thể của hắn cùng cậu đều nói như vậy.



Tiểu Thất thoải mái sau khi hoan ái rốt cục ngủ, khóe môi còn mang theo tia cười vì thực hiện được mục đích. Không có đau như cậu tưởng tượng a, ở phạm vi có thể tiếp thu, toàn thân khoan khoái a!



- - lần sau không được viện cớ này nữa? Ha ha, lần sau nói sau đi!



N2 mệt mỏi ôm tiểu tâm can, hài lòng mà chuẩn bị ngủ. Đột nhiên bộ đàm của hắn vang lên, hắn vươn tay qua lấy, mặt trên chỉ có một cái tin tức: Sống lại nên trở lại tổ chức báo danh, chủ thượng cần ngươi.



Người nhắn lại: Địa Tạng vương.