Người Chỉ Là Cát Bụi Giữa Nhân Gian

Chương 19




Lưu Duyệt Minh một mình tỉnh dậy trên thảm. Mặc dù trong phòng đã bật điều hòa nhưng anh vẫn lạnh cóng. Quý Truyền không có ở đây, hẳn là đã trở về phòng mình. Lưu Duyệt Minh chậm rãi xoay thẳng thân thể trên mặt thảm ướt, ngắm tận tận tận màn đêm kết thúc rồi bình minh lên qua khe hở trên màn ngủ.

Ngày hôm sau, Quý Truyền dậy rất muộn, tắm rửa xong mở cửa ra thì thấy Lưu Duyệt Minh đang ngồi ở bàn ăn.

Trên bàn ăn đầy ắp đồ ăn sáng kiểu Trung Quốc, sữa đậu nành, quẩy, màn thầu, bánh bao và cháo, phong phú nhiều loại. Lưu Duyệt Minh ngồi ngay ngắn, đầu hơi cúi xuống, tóc anh hơi dài, che khuất đôi mắt. Vành tai Lưu Duyệt Minh khẽ động, nghe thấy giọng nói của Quý Truyền, anh ngẩng đầu cười lấy lòng Quý Xuyên: “Dậy rồi à, tôi mua chút đồ ăn sáng, không biết anh thích cái gì nên mua hết.”

Quý Truyền nhìn tuyết dày đến mắt cá chân bên ngoài, ừ một tiếng rồi ngồi đối diện với Lưu Duyệt Minh. Y nhấp một ngụm sữa đậu nành, còn nóng hổi. Y nghĩ, chẳng trách Đỗ Thịnh lại quan tâm đến Lưu Duyệt Minh như thế, nhiều năm qua vẫn nhớ mãi không quên. Khả năng lấy lòng người khác của Lưu Duyệt Minh rất điêu luyện.



Bữa sáng của Quý Truyền coi như thoải mái. Ăn xong, y bảo Lưu Duyệt Minh thay quần áo rồi cùng đi ra ngoài. Lưu Duyệt Minh vẫn cười suốt, cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn nghe lời. Quý Truyền nói anh làm gì thì anh làm cái đó.

Lúc ra cửa, Quý Truyền mới nhận ra Lưu Duyệt Minh mặc một bộ quần áo hơi mỏng và quê mùa. Y cau mày, lái xe đưa Lưu Duyệt Minh đến một câu lạc bộ tư nhân và để họ trang điểm làm tóc cho anh, còn mình rời đi trước.

Nhà tạo mẫu trong câu lạc bộ rất thời thượng, tóc màu trà sữa, da trắng nõn, mặt mày không phân rõ nam nữ, đưa tay tùy ý nghịch tóc Lưu Duyệt Minh. Anh ta nhìn người đàn ông mộc mạc trong gương, nhướng mày: “Sao trông anh tang thương thế, nếu không tôi trang điểm kiểu bi quan chán đời cho anh nhé, cao cấp.”

Trên mặt Lưu Duyệt Minh không có biểu tình gì. Anh hơi lui về phía sau, lạnh giọng hỏi: “Tùy anh, tôi có thể hút thuốc không?”

Nhà tạo mẫu sửng sốt trước sự lạnh lùng đột ngột của Lưu Duyệt Minh. Anh ta nhớ rõ khi người đàn ông đưa anh đến còn ở đây, người trước mặt vẫn mang nụ cười trên môi, nhưng bây giờ chẳng qua là quay đầu lại, anh như biến thành người khác, xa cách, khô héo.



“Theo lý ở đây không thể.” Nhà tạo mẫu trẻ mỉm cười, “Nhưng trong văn phòng của tôi thì không sao, đi theo tôi.”

Nhà tạo mẫu trẻ tuổi ở đằng trước dẫn đường, Lưu Nguyệt Minh lặng lẽ đi theo sau, tầng ba đến văn phòng của anh ta. Nhà tạo mẫu Chu Cảnh ra hiệu Lưu Duyệt Minh có thể hút thuốc. Lưu Duyệt Minh gật đầu, lấy trong túi ra một điếu thuốc lá và nhét vào miệng hít một hơi thật mạnh như con nghiện, sau đó anh nheo mắt hưởng thụ.

Ánh mắt Chu Cảnh đi theo nhất cử nhất động của Lưu Duyệt Minh, hơi tò mò với người đàn ông trước mặt này.

Vào buổi tối, khi Quý Truyền tới đón Lưu Duyệt Minh, anh đang ngồi yên lặng trên ghế sofa trong văn phòng của Chu Cảnh. Ngoài ba điếu thuốc hút khi mới vào, Lưu Duyệt Minh đã không còn hút thuốc trong thời gian sau đó. Chu Cảnh cố gắng nói chuyện với anh, nhưng Lưu Duyệt Minh khép hờ mắt, bất kể Chu Cảnh nói gì, anh sẽ chỉ bâng quơ đáp lại hoặc là không trả lời.

Chu Cảnh không cảm thấy Lưu Duyệt Minh lạnh lùng. Anh ta không thể nhìn thấy sức sống ở người này, song anh ta có thể cảm thấy một cảm giác không hài hòa dày đặc ở anh, đặc biệt là khi Quý Truyền đến.

Người trên sofa vừa nhìn thấy Quý Truyền liền đứng dậy, trên mặt lập tức nở nụ cười, dù anh đối diện với ánh mắt hờ hững của Quý Truyền. Chu Cảnh đứng một bên im lặng quan sát. Trước khi hai người rời đi, anh ta đưa một tấm danh thiếp cho Lưu Duyệt Minh, anh không nhận. Chu Cảnh không quan tâm và nhét nó vào túi áo khoác anh. Quý Truyền đi đằng trước, quay lưng về phía hai bọn họ nên không nhìn thấy. Lưu Duyệt Minh bất ngờ trước hành động của Chu Cảnh, cúi đầu tỉnh bơ cười nhạo một tiếng.

Trên đời này luôn có lắm người lo chuyện bao đồng.

Quý Truyền muốn dẫn Lưu Duyệt Minh đi ăn tối, cùng Đỗ Thịnh và một số đối tác làm ăn khác, đều đã hợp tác trong nhiều năm, cũng biết ít nhiều những chuyện không thể thấy ánh sáng. Lúc Quý Truyền xuất hiện cùng Lưu Duyệt Minh, quý ngài Đỗ Thịnh sửng sốt chốc lát, sau đó sắc mặt tối sầm lại. Mấy người trong bàn ăn đã gặp Lưu Duyệt Minh vài năm trước, chứng kiến điều này đã trao đổi ánh mắt với nhau.