Quý Truyền nhìn không hiểu bộ dạng của Lưu Duyệt Minh, nhưng y không phải là người có trái tim ấm áp, chính Lưu Duyệt Minh cũng không thấy lạnh, y cần gì phải nói thêm nữa?
Bật điều hòa chốc lát, trong phòng dần ấm lên. Lưu Duyệt Minh đứng trước ban công không nhúc nhích, chờ Quý Truyền lên tiếng.
“Ngày mai cậu cùng tôi ra ngoài ăn một bữa.” Quý Xuyên nói.
Lưu Duyệt Minh nghe vậy có chút kinh ngạc: “Tôi?”
“Ừ.” Quý Truyền đáp nói, “Ăn với Đỗ Thịnh.”
Lưu Duyệt Minh lập tức hiểu ra, vẻ kinh ngạc trên mặt chậm rãi biến mất: “Được, khi nào?”
“Buổi chiều, tôi sẽ đến đón cậu.” Quý Truyền nói xong chuẩn bị rời khỏi, đặt tay lên nắm đấm cửa thì đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu hỏi Lưu Duyệt Minh, “Cậu không liên lạc với Minh Hạo à?”
Lưu Duyệt Minh bật cười: “Chẳng phải tổng giám đốc Quý không muốn tôi liên lạc với Lưu Minh Hạo sao, tôi sẽ luôn làm theo lời anh.”
“Lưu Duyệt Minh, cậu biết tại sao tôi bảo cậu ít tiếp xúc với Minh Hạo.”
“Tôi biết.” Lưu Duyệt Minh thuận theo, đáp lời, “Anh sợ tôi hại cậu ta giống trước đây. Anh yên tâm, tôi không liên lạc với Lưu Minh Hạo.”
Lưu Duyệt Minh không còn giải thích với người khác chuyện lúc trước mình không đẩy Lưu Minh Hạo. Anh hiểu bất luận mình nói gì thì Quý Truyền và nhà họ Lưu đều sẽ không tin, huống hồ bây giờ anh có đẩy hay không cũng không còn quan trọng nữa.
“Minh Hạo đã quay về, muốn gặp cậu.” Quý Xuyên nói tiếp.
“Muốn gặp thì gặp.” Ngón tay cầm điếu thuốc của Lưu Duyệt Minh khẽ xoa vào nhau. Anh muốn hút thuốc: “Tổng giám đốc Quý sắp xếp đi, lúc nào tôi cũng có thời gian.”
Quý Xuyên gật đầu rồi mở cửa đi ra. Ánh mắt Lưu Duyệt Minh lưu luyến trên cánh cửa đóng chặt một lúc, sau đó anh cúi đầu châm một điếu thuốc.
Chưa kịp hút hai hơi thì ngoài cửa vang lên tiếng bíp, Quý Truyền mở cửa ra, lại xuất hiện trước mặt Lưu Duyệt Minh.
“Tuyết quá dày.” Quý Truyền lên tiếng.
“Ồ, vậy thì ở lại đây đi.” Lưu Duyệt Minh thấp giọng nói. Anh đi đến trước mặt Quý Truyền, khom người mở tủ giày, nhìn thấy trong tủ ngoại trừ hai đôi giày thì chẳng có gì, anh khẽ cau mày: “Không có dép, tôi… Tôi xuống tầng mua cho anh, dưới tầng có siêu thị, chắc giờ còn chưa đóng cửa, tiện thể mua bàn chải đánh răng…”
Lưu Duyệt Minh ngậm điếu thuốc trong miệng, ngữ khí có chút ngọng nghịu lúng búng. Ánh mắt Quý Truyền rơi vào trên mái đầu ướt sũng của Lưu Duyệt Minh, nhiệt độ trong phòng tăng cao, tuyết tan thành nước thấm ướt tóc anh.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi.” Dứt lời, Quý Xuyên xoay người đi ra ngoài trước. Lưu Duyệt Minh đứng thẳng người, sững sờ phúc chốc rồi nhấc chân đuổi theo.
Trước khi vào thang máy, Lưu Duyệt Minh ném điếu thuốc đi. Quý Truyền liếc thấy động tác của anh, thản nhiên hỏi: “Cậu nghiện thuốc lá lắm à?”
“Cũng tạm.” Lưu Duyệt Minh không muốn nói thêm: “Thang máy đến rồi.” Dứt lời, anh dẫn trước vào thang máy, còn tri kỷ đưa tay chặn thang máy, đợi Quý Truyền đi vào.
Quý Truyền trông thấy cử chỉ lấy lòng rõ ràng của Lưu Duyệt Minh, không nói gì.
Trong khu chung cư có một siêu thị lớn, nhưng cách tòa nhà nơi Lưu Duyệt Minh ở khá xa. Quý Xuyên không biết đường, Lưu Duyệt Minh đi trước dẫn lối, bấy giờ Quý Truyền mới nhận ra Lưu Duyệt Minh chỉ mặc một chiếc áo len ra ngoài. Không những thế, trên chân anh thực sự là một đôi dép đi trong nhà.
Lưu Duyệt Minh giẫm dép lê trong tuyết ngập đến mắt cá chân, tựa hồ không thấy lạnh, hai tay buông thõng bên hông, bước từng bước có chút khó khăn. Hai người đều quên mang theo ô, tuyết hơi lớn, chỉ chốc lát trên người họ đều được bao phủ bởi những bông tuyết.
Quý Truyền nhớ lại nhiệt độ đóng băng khi y vừa vào nhà và bóng lưng hút thuốc hóng gió trên ban công, sau đó lại nhìn dáng vẻ Lưu Duyệt Minh gầy yếu bước đi trong tuyết lúc này, trong lòng y đột nhiên xuất hiện một cảm giác kỳ lạ không thể giải thích được. Y bước nhanh hai bước, song song với Lưu Duyệt Minh, hỏi: “Mặc ít như vậy không sợ chết cóng à?”
Lưu Duyệt Minh giơ tay, tùy ý lau đi bông tuyết dính trên lông mi, mắt nhìn thẳng: “À, không để ý, không sao đâu.” Anh cười: “Cũng sắp tới siêu thị rồi, chỉ mất chút thời gian thôi, không lạnh lắm đâu.”
Thấy anh như vậy, Quý Truyền không nói tiếp nữa, nhưng ở đoạn đường tiếp theo tốc độ của y nhanh hơn rất nhiều. Khi hai người đến siêu thị, Quý Truyền bảo Lưu Duyệt Minh đứng cạnh máy điều hòa, y đi vào lấy đồ.
Lưu Duyệt Minh xoay lưng về phía luồng khí nóng từ máy điều hòa thổi ra, đôi mắt trống rỗng ẩn chứa chút cảm xúc. Anh nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp cho đến khi y khuất dạng ở góc rẽ.
Lúc đi ra, Quý Truyền mang theo một chiếc túi, Lưu Duyệt Minh đưa tay đón song Quý Truyền không đưa cho anh. Y thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Hai người nhanh chóng trở vào nhà, Quý Truyền lấy một đôi dép lê từ trong túi lấy ra thay. Lưu Duyệt Minh đứng phía sau chờ y thay xong, phát hiện trên thảm dưới chân có một vũng nước. Bấy giờ anh mới nhận ra rằng mình đã đi dép lê ra ngoài, tuyết đã làm ướt dép. Anh đang buồn rầu thì Quý Truyền đã ném một đôi mới tới trước mặt anh.
“Cũng không biết cậu có đầu óc không nữa.” Giọng điệu của Quý Truyền không tốt lắm, nói xong liền đi vào: “Mau tắm nước nóng đi.”
Lưu Duyệt Minh không ngẩng đầu, chậm rãi xỏ đôi chân rét cóng đỏ ửng vào chiếc dép lê mới, đột nhiên cảm thấy dường như người này không có gì thay đổi, giống như năm năm tuổi kéo anh trở về từ vực thẳm.