Sáng sớm, Tô Lạc Lạc vừa mở mắt ra, một khuôn mặt đẹp trai đập thẳng vào mắt làm cho cô giật mình một cái, mà đợi lúc cô di chuyển hai chân lại càng thêm xấu hổ.
Hóa ra hai chân cô bị đùi của người đàn ông này kẹp chặt ở giữa, cái tư thế này ám muội đến mức cô phải thét lên.
Cô khẽ nhúc nhích thì Long Dạ Tước liền tỉnh dậy, đôi mắt híp của anh lặng lẽ mở ra, toát ra vẻ thâm thúy và phức tạp, không nghĩ đến anh vừa mở mắt liền có thể thấy được vẻ mặt thẹn thùng duyên dáng của người phụ nữ này, thật đúng là may mắn.
Hơn nữa anh đương nhiên cũng biết bây giờ hai chân anh đang kẹp lấy hai chân cô, cô muốn rút ra nhưng anh sẽ không thả.
“Anh mau thả chân em ra. . .” Tô Lạc Lạc đành phải khẽ kêu lên.
Long Dạ Tước mỉm cười với cô và nói: “Em có thể cầu xin anh.”
Tô Lạc Lạc thấy vẻ mặt đáng ghét của anh, đôi bàn tay trắng như phấn liền đánh về phía lồng ngực anh, Long Dạ Tước mỉm cười nhận lấy, thấy khuôn mặt nhỏ của cô cực kỳ đỏ, anh buông chân cô ra, dù bận rộn vẫn ung dung nhìn cô: “Rõ ràng là tối hôm qua em chủ động leo lên chân anh, lúc này còn tức giận làm gì?”
Tô Lạc Lạc ngồi dậy, quay đầu trừng anh: “Rõ ràng căn phòng này là của em, tại sao anh lại không trở về phòng của mình mà lại vào phòng của em?”
“Hình như đây là nhà của anh! Anh có quyền ngủ bất kỳ chỗ nào.” Long Dạ Tước đắc ý nhíu mày.
Tô Lạc Lạc liền bị nghẹn họng lại, gương mặt xinh đẹp hơi tức giận, mà Long Dạ Tước cũng an ủi một tiếng: “Đương nhiên, trong nhà của anh, em cũng có thể ngủ ở đâu cũng được.”
Tô Lạc Lạc cắn môi: “Hôm nay em muốn ra ngoài.”
“Em định đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, cô muốn tìm Hạ Thấm đi chơi.
Nhưng mà, Long Dạ Tước lại cho là câu nói vừa rồi của anh đã chọc giận cô, anh hơi dè dặt nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: “Anh không phải cố ý nói câu vừa rồi, em đừng có tức giận?”
Tô Lạc Lạc trừng mắt nhìn: “Em tức giận cái gì? Thì đây đúng là nhà của anh mà!”
Cô mới không để ý như vậy, hơn nữa cô ở lại chỗ này, cũng không phải bởi vì anh mà là bởi vì thuận tiện chăm sóc bọn nhỏ.
Long Dạ Tước nghe xong vô cùng yên lòng, nhưng nghĩ tới cô nói muốn đi ra ngoài, chẳng lẽ cô muốn đi hẹn hò với người đàn ông nào sao? Là Dạ Trạch Hạo liên lạc với cô sao?
“Hôm nay anh có một ngày rảnh, anh cùng em đi ra ngoài.” Long Dạ Tước liền đưa tất cả công việc đẩy về phía sau, hôm nay anh chắc chắn phải ở bên cô.
Tô Lạc Lạc lắc đầu nói: “Không cần, em sẽ đi gặp bạn một mình.”
“Gặp ai?” Long Dạ Tước nheo mắt nhìn cô đứng lên chuẩn bị đi thay quần áo.
“Gặp bạn của em!” Tô Lạc Lạc cảm thấy kỳ lạ, tại sao anh lại hỏi kĩ như vậy?
“Nam hay nữ vậy?” Long Dạ Tước tiếp tục không biết xấu hổ mà hỏi.
Lần Tô Lạc Lạc đã hiểu rõ, hóa ra là anh quan tâm hôm nay cô đi gặp ai! Cô nhịn cười và cố ý nói: “Nam.”
Long Dạ Tước ngồi thẳng ở trên giường, khuôn mặt đẹp trai trở nên u ám, giọng điệu không vui nói: “Anh không cho em đi ra ngoài.”
Tô Lạc Lạc thấy anh đang ghen, cô tiếp tục nhíu mày nói :”Tại sao anh lại không cho đi!”
“Không cho chính là không cho, không vì cái gì hết! Em là mẹ của con anh, anh không cho em dây dưa với người đàn ông khác.” Long Dạ Tước trưng ra một khuôn mặt lạnh lẽo, giống như đang dạy vợ mình định ra ngoài ăn vụng.
Tô Lạc Lạc thấy anh tưởng là thật hơn nữa còn thực sự tức giận, cô liền vội vàng nói: “Nói dối anh thôi, em chuẩn bị đi dạo phố với bạn của em, là Hạ Thấm.”
Long Dạ Tước hơi kinh ngạc, hỏi: “Thật sao?”
“Chẳng lẽ em ra ngoài còn phải báo cáo với anh sao!” Tô Lạc Lạc không khỏi buồn cười hỏi ngược lại.
Long Dạ Tước hơi phiền muộn, người phụ nữ này cứ phải đùa giỡn với anh vậy sao? Anh xuống giường đi theo, lúc Tô Lạc Lạc chuẩn bị đi vào phòng tắm, anh liền chặn cô dựa vào tường ở bên cạnh: “Trêu đùa anh xong, rồi cứ như vậy mà bỏ đi sao?”
Mái tóc dài của Tô Lạc Lạc hơi rối, nhưng mà khuôn mặt nhỏ nhắn khi ngủ qua một đêm, có tính đàn hồi mà lại sáng bóng, rồi hơi ửng hồng làm cho người ta muốn hôn một cái.
Tô Lạc Lạc hơi sợ anh, cô chớp đôi mắt to và hơi bối rối nói: ” Vậy anh muốn làm gì?”
“Hôn anh một cái, nếu không anh sẽ hôn em.” Long Dạ Tước uy hiếp.
Tô Lạc Lạc im lặng, đây là loại uy hiếp gì? Vốn dĩ hành vi này là ngang ngược và độc tài.
“Em không hôn.” Tô Lạc Lạc kháng cự lại lời uy hiếp của anh.
“Không hôn thì hậu quả nghiêm trọng hơn.”
“Vậy thì anh có thể làm gì em?” Tô Lạc Lạc thật sự không tin anh sẽ làm gì cô.
Mới sáng sớm người đàn ông đã phản ứng đến mức kinh ngạc, giờ phút này anh đã cố gắng chống đỡ: “Vậy em cho rằng anh sẽ làm gì?”
Tô Lạc Lạc cũng cảm giác được, cô bị dọa đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, thở hổn hển và bỗng nhiên đẩy anh ra: “Long Dạ Tước, anh đừng có làm loạn, mau thả em ra.”
“Vậy em có hôn không?” Long Dạ Tước cười xấu xa.
Tô Lạc Lạc thấy mình không chơi lại bằng anh, cô không thể làm gì khác là hơi tức giận nói: ” Được rồi, em hôn, anh mau cúi đầu xuống.”
Long Dạ Tước thấy vẻ mặt ngoan ngoãn của cô, anh mới hài lòng cúi đầu, Tô Lạc Lạc vội vàng hôn lên gò má của anh, Long Dạ Tước không hài lòng nhíu lông mày: “Hôn môi.”
Tô Lạc Lạc vội vàng nhếch miệng nhỏ lên hôn lên đôi môi mỏng của anh, Long Dạ Tước vươn tay nhéo cái cằm nhọn của cô: “Về sau còn dám đùa giỡn anh không?”
Tô Lạc Lạc dưới dục vọng của anh thì đâu còn dám khoe khoang? Cô đẩy anh: “Không dám.”
Lúc này Long Dạ Tước mới buông cô ra, Tô Lạc Lạc vội vàng chạy vào phòng tắm và khóa cửa lại.
Long Dạ Tước nghĩ đến chút nữa cô muốn đi ra ngoài, anh cũng đẩy cửa ra ngoài đi vào phòng ngủ của anh.
Tô Lạc Lạc tắm xong vào buổi sáng, mặc một chiếc váy trắng đơn giản, cô gọi điện thoại cho Hạ Thấm, đúng lúc Hạ Thấm đang rảnh, hai chị em liền tranh thủ thời gian đi gặp nhau.
Lúc Tô Lạc Lạc đi ra ngoài, nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân, cô quay đầu thấy Long Dạ Tước mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản phối với quần tây đen, chân dài cao ráo, toát ra khí chất quý tộc.
“Anh muốn đi ra ngoài sao?” Tô Lạc Lạc hỏi.
“Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.” Vốn dĩ Long Dạ Tước muốn đưa cô đi nên mới đi ra ngoài.
“Em muốn đi trung tâm thành phố.”
Cô đi theo anh đến nhà để xe, Long Dạ Tước lái xe đi, sau khi Tô Lạc Lạc ngồi vào liền đi thẳng đến địa điểm đã hẹn với Hạ Thấm.
Lúc Long Dạ Tước để cô xuống xe, anh bá đạo ra lệnh một tiếng: “Trước sáu giờ tối anh sẽ điện cho em để đi ăn tối với anh.”
Tô Lạc Lạc suy nghĩ rồi gật đầu, dù sao hôm nay cô đi dạo một ngày cũng đã đủ rồi.
“Chờ một chút.” Đột nhiên Long Dạ Tước gọi cô lại, chỉ thấy anh mở dây an toàn xuống xe, Tô Lạc Lạc hơi kinh ngạc, anh xuống xe làm gì?
Long Dạ Tước đi đến bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, sau đó chớp mắt một cái rồi lấy ra một thẻ tín dụng vàng óng ánh bỏ vào tay cô: “Tấm thẻ này, tùy tiện quẹt.”
Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy tay mình rất nóng, cô vội vàng trả lại anh: “Em không cần tiền của anh.”
Long Dạ Tước nghe câu nói này, khuôn mặt đẹp trai trở nên ảm đạm: “Tại sao hiện tại lại còn phân biệt anh và em? Tất nhiên là dạo phố phải mua một chút quần áo cho bọn nhỏ, hơn nữa em còn phải mua cho mình mấy món, anh không muốn người phụ nữ và con của anh lại ăn mặc giản dị đi ra ngoài.”