Cái cằm của Long Dạ Tước nhẹ nhàng chống đỡ tựa ở trên vai của cô: “Đừng nhúc nhích, anh mệt mỏi, để cho anh ôm một lát.”
Câu nói này khiến thân thể của Tô Lạc Lạc trực tiếp cứng đờ mấy giây, vậy mà coi cô là hình người gối để ôm sao?
Long Dạ Tước chỉ là cứ ôm cô như vậy, không có động tác khác gò má của anh kề sát bên tai non mềm của cô, hô hấp nhẹ nhàng vẩy vào cằm của cô, Tô Lạc Lạc chỉ cảm thấy thân thể căng lên, cảm giác ám muội.
“Anh còn muốn ôm bao lâu?” Tô Lạc Lạc cắn môi thấp giọng hỏi.
“Lại ôm một lúc.”
Tô Lạc Lạc đang ngồi an vị trên bắp đùi của anh, phút chốc, cô cảm giác bên cạnh chân có đồ vật gì đó rõ ràng, cô vội giãy giụa đứng người lên: “Em muốn đi ngủ.”
Long Dạ Tước nhìn bóng dáng cô rời phòng, cúi đầu xuống nhìn xem chính mình, có chút bất đắc dĩ. Rõ ràng người phụ nữ này chẳng hề làm gì, chỉ là ôm một cái, anh lại có phản ứng lớn như vậy rồi? Xem ra thân thể của anh đã nhận định người phụ nữ này.
Tô Lạc Lạc về đến phòng, thở ra một hơi, nghĩ đến xúc cảm vừa rồi chạm đến kia thật là xấu hổ, cô biết cái này là phản ứng bình thường của đàn ông, thế nhưng cô vẫn cảm thấy cực kỳ nguy hiểm như vậy .
Sáng sớm, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước đưa hai đứa nhỏ đến trường học, hơn một giờ chiều bèn tiến vào trường học. Toàn bộ nhà trẻ đang bắt đầu các tiết mục biểu diễn, đừng nhìn các bé tuổi còn nhỏ, từng cái đều có tài nghệ, Tô Lạc Lạc nhìn thấy con gái đi vào ban hợp xướng. Mà Tiểu Sâm cũng biểu diễn một khúc dương cầm, Tiểu Hinh thì nhảy một đoạn múa thiên nga ngắn, bộ dáng con gái vô cùng khả ái, rất giống tiểu thiên nga xinh đẹp.
Lễ tổng kết đến tận lúc tám giờ tối mới kết thúc, hai đứa nhỏ đều chiếm được một cái cúp nho nhỏ, đây là cái cúp đầu tiên của hai đứa trong nhà.
Đồng thời, cũng tuyên bố ngày nghỉ của hai đứa bắt đầu.
Hai đứa nhỏ rất là vui vẻ, ban đêm hưng phấn đến nỗi muốn cùng hai người bọn họ ngủ cùng một chỗ. trước đó Tô Lạc Lạc vẫn có chút kháng cự, nhưng bây giờ cô lại là không có gì, ban đêm bốn người ngủ ở trên giường rộng lớn của Long Dạ Tước kia mười phần ấm áp.
Lúc mười giờ, hai đứa nhỏ lại nháo, nhưng hôm nay hai đứa thực sự mệt muốn chết rồi, hai đứa nhỏ như chó con đồng dạng đối mặt nhau ngủ thiếp đi, Tô Lạc Lạc và Long Dạ Tước nhìn nhau, giường đủ rộng, đủ cho hai người bọn họ ngủ.
Long Dạ Tước ở giữa cách hai đứa nhỏ, anh muốn ôm cô gái kia đi ngủ bất đắc dĩ đều không được, cánh tay thon dài của Long Dạ Tước đưa tới, nhẹ nhàng sờ soạng trên lưng Tô Lạc Lạc một cái.
“Đừng làm loạn, đi ngủ.” Tô Lạc Lạc nguýt anh một cái, tên này còn muốn chiếm tiện nghi của cô, cô mới không cho đâu!
“Được rồi, nghe bà xã.” Long Dạ Tước cười nhẹ ra tiếng.
Mặt Tô Lạc Lạc ở dưới tia sáng mờ nhạt nhìn không ra đỏ mặt, nhưng cũng tuyệt đối làm đầu cô nóng lên, câu vợ này, làm cô không dám tiếp nhận.
Cô dứt khoát không để ý tới anh, cô nhắm mắt lại, một mình đã ngủ, làm bạn ở bên người bọn nhỏ, cô rất buồn ngủ.
Lúc rạng sáng, cũng chỉ còn một mình Long Dạ Tước đang nhìn chăm chú ba mẹ con, thời gian dần trôi qua, Tô Tiểu Hinh ngủ ở bên cạnh anh lật cả người, một đôi tay nhỏ ôm cổ anh, Long Dạ Tước cười hôn cô bé một chút, nhìn con gái, anh mới dần dần cảm nhận được buồn ngủ.
Sáng sớm.
Tô Lạc Lạc bị hai đứa nhỏ bên người làm ầm ĩ tỉnh lại, Tô Tiểu Sâm tiến đến trên khuôn mặt của cô, hôn mấy lần:”Mommy, rời giường đi!”
“Để Mommy ngủ tiếp một lát! Năm phút đồng hồ là được rồi.” Tô Lạc Lạc có một giấc mơ đẹp, cô không muốn tỉnh, cô muốn ngủ một chút.
“Được rồi, các con chớ quấy rầy mẹ của các con, ba mang các con đi chạy bộ.” Giọng nói của Long Dạ Tước trầm thấp chui vào trong tai của cô.
Tô Lạc Lạc hơi híp mở mắt ra, đã nhìn thấy Long Dạ Tước tràn đầy tinh thần nghiêm nghị mang theo hai đứa nhỏ đi ra.
Tô Lạc Lạc thầm than không công bằng, rõ ràng tối hôm qua cô ngủ trước, anh ngủ sau, vì sao tinh thần của người đàn ông này có thể tốt như vậy?
Tô Lạc Lạc đành phải tiếp tục ngủ, dù sao bây giờ chân cô cũng không thể chạy bộ, Long Dạ Tước mang theo hai đứa nhỏ ra biệt thự, ở bên cạnh trên đường nhỏ tươi mát chạy bộ, hai đứa nhỏ chạy song song theo ba.
Long Dạ Tước cũng kiên nhẫn mười phần, cùng hai đứa nhỏ chạy hết một đường, ven đường trông thấy mấy đóa hoa nhỏ, trông thấy mấy con chim nhỏ hoặc là ếch xanh nhỏ, cũng có thể làm cho hai đứa đứng yên nửa ngày.
Khi Tô Lạc Lạc tỉnh lại, chị Lưu đang chuẩn bị bữa ăn sáng, Tô Lạc Lạc mặc áo thun trên người, đi bộ trong hoa viên trong chốc lát thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng cười của hai đứa nhỏ, khanh khách thanh tịnh, phảng phất như chim nhỏ.
“Ba, mệt mỏi quá, ba. . . Con muốn ôm. . .” Giọng nói của Tô Tiểu Hinh truyền đến.
Không đầy một lát, Tô Lạc Lạc đã nhìn thấy con gái ngồi ở trong khuỷu tay Long Dạ Tước trở về, mà con trai ở sau lưng anh cũng chạy lại khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.
“Mommy, chúng con đã trở về.” Tô Tiểu Sâm đi đến trước mặt cô, nâng lên khuôn mặt anh tuấn lên, tóc đen bị mồ hôi thấm ướt, che cái trán trơn bóng của cậu bé, Tô Lạc Lạc vuốt ve cậu bé, dưới ánh mặt trời, ngũ quan dáng dấp của Tô Tiểu Sâm càng trở lên xinh đẹp hơn.
Về sau, bé có khuynh hướng muốn vượt qua ba của cậu.
“Anh hai, chúng mình đi rửa tay ăn sáng thôi.” Tô Tiểu Hinh ở cửa ra vào kêu.
Tô Tiểu Sâm lập tức chạy bộ qua, Tô Lạc Lạc cười đi theo vào, Long Dạ Tước mang hai đứa nhỏ đi. Bữa sáng mười phần dinh dưỡng, mỗi một ngày nhìn hai đứa nhỏ khỏe mạnh trưởng thành, làm ba mẹ đều cảm thấy lòng tràn đầy mừng rỡ.
Ăn sáng xong, chân Tô Lạc Lạc tổn thương không thể chạy loạn, tùy theo hai đứa nhỏ trong vườn hoa, trên bãi cỏ chơi đùa, Long Dạ Tước còn công việc nên tiến vào trong phòng làm việc của anh, Tô Lạc Lạc ngồi ở trên ghế sa lon, có chút nhàm chán, cầm qua IPAD nhìn.
Cô đột nhiên có chút hiếu kỳ nghĩ đến cô gái nhìn thấy lần trước kia, cô vuốt nhẹ tay đi tìm tòi một chút. l
Lập tức tìm ra rất nhiều bài viết về mấy nhân vật, cô biết cô gái kia giống như họ Thiện, cô trông thấy một người đàn ông gọi là Thiện Khải Lương, cô ấn mở lục soát tư liệu của ông ta. Quả nhiên trong giới thiệu ông ta là một trong số các nhân vật có ảnh hưởng lớn trong nước, giá trị tài phú siêu năm mươi tỷ, Tô Lạc Lạc nhìn xem tướng mạo người này đoan chính, khoảng năm mươi tuổi, trên tư liệu cũng ghi chú rõ ông ta có một cô con gái, kế tiếp chính là tư liệu con gái của ông ta.
Thiện Oánh, năm nay hai mươi bốn tuổi, học sĩ cao du học sinh, sắp tiếp nhận công ty của ba, người thừa kế duy nhất của nhà họ Thiện.
Tô Lạc Lạc nhìn cô gái trong tấm ảnh thực sự giống ngũ quan của cô như đúc, ngay cả con mắt đều giống nhau, thực sự quá giống.
Cái mũi Tô Lạc Lạc chua chua, đến cùng ba mẹ ruột của cô là ai? Bây giờ mẹ của cô đã qua đời, chân tướng năm đó không còn có người thứ hai biết.
Tô Lạc Lạc đem IPAD để ở một bên, cô dự định không đi chú ý Thiện Oánh người này nữa, dáng dấp chắc chỉ là trùng hợp thôi!
Nhất định là trùng hợp, bây giờ không phải cũng có rất nhiều người giống minh tinh đấy sao? Những người kia khẳng định cũng sẽ không là anh chị em của minh tinh được, cho nên, cô không cần cố chấp tướng mạo của mình và Thiện Oánh tương tự nhau như thế.